- Đại lão gia càng già càng dẻo dai, thực sự là siêu phàm thoát tục, là đấng Thần Tiên trên trời, kẻ vùng vẫy trong trốn hồng trần cực khổ này sao có thể so sánh, hôm nay có thể thấy được kim nhan của đại lão gia, quả là niềm vui thiên vạn, hạnh phúc trời ban! Tôn Thừa Phong cung kính nói. - Tiểu tử, nhớ kỹ về sau gọi ta là Vân lão là được, cũng không cần dùng đại lễ thăm viếng, chỉ cần ngươi có lòng, lão phu tự nhiên cảm thấy. Nam nhi vốn nên đỉnh thiên lập địa, tế thế cứu dân, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, đối mặt với bất kỳ ai cũng phải có một trái tim cao ngạo, không được quỳ xuống. Âm thanh già nua của Vân Dương vang lên. - Cẩn tuân lão tổ tông dạy bảo. Tôn Thừa Phong lại cung kính dập đầu, lúc này mới đứng lên. Vân Dương thản nhiên nói: - Về phần lão phu, sao có thể xưng là Thần Tiên trên trời? Hiện nay ta cũng chỉ là lão già kéo dài hơi tàn... Hôm nay có thể thấy được hậu nhân của cố nhân, cũng đã hết sức vui mừng. Ngày đó ở trong rừng, nếu không phải ta nghe nói có hậu nhân Y Tiên thế gia ở đây, cũng chưa chắc sẽ trở ra, hết thảy đều là nhân duyên an bài, sớm đã có định số. Hắn ung dung thở dài, trong mặt tựa như có mây khói phiêu hiên trôi qua: - Các huynh đệ lúc trước... Đến giờ cũng chỉ còn lại lão phu... Hồng trần nhân gian này, không còn gì lưu luyến. - Lão tổ tông nhất định có thể đắc đạo trường sinh, trở thành lục địa Thần Tiên chân chính. Tôn Thừa Phong cung kính nói: - Trăm ngàn năm sau, đám hậu bối chúng ta còn phải nhờ lão tổ tông phù hộ. Vân Dương bực mình thở dài: - Lục địa Thần Tiên, nói nghe thì dễ! Lần này xuất sơn nhìn lại cố quốc, nhất là còn được nhìn thấy hậu nhân huynh đệ, tâm nguyện của ta cũng đã trọn vẹn. Bằng vào thương thế của ta, nhiều nhất có thể chống thêm mười năm là trở về bụi đất. Kỳ thực thế cũng không tệ, có thể đoàn tụ với bọn hắn, cùng nhau uống chén rượu, bọn hắn đã đợi lão phu quá lâu rồi... Tôn Thừa Phong lo lắng nói: - Chẳng lẽ số dược liệu này, những năm qua lão tổ tông cũng không thu được? Giờ phút này, Tôn Thừa Phong thực sự sốt ruột, không chút hoa trương giả bộ. Lão tổ Phượng Huyền Ca cấp bậc đại thần này, đứng trong gia tộc chính là tồn tại cỡ hóa thạch sống. Thậm chí không cầng xuất lực, đơn thuần chỉ cần còn sống, đó đã là biểu tượng tinh thần bất khả xâm phạm! Đại lão gia như vậy, nếu có thể sống vẫn là tận lực sống tiếp a! Lan Vô Tâm ở bân cũng sốt ruột không kém. Lúc đầu, vị Vân lão này có sống hay không sống cũng không có gì quan trọng, cứu được thì cố nhiên là kiếm được đại nhân tình, còn không cứu được cũng không mất cái gì. Thế nhưng tình huống bây giờ đã khác, tu bổ thần hồn cho tên thích khách kia còn cần nhờ vị đại lão gia này a. Chỉ có hắn mới có thể hoàn thiện bố cục đầy sơ hở đó, nhưng người khác, dù có đủ tu vi, nhưng cũng không thể học được, càng đừng nói tới thi triển! Ngoài ra, từ đáy lòng Lan Vô Tâm còn thầm bội phujv, không hổ là tồn tại cấp bậc lão tổ tông, người khác không có cách, hắn có. Những cao thủ trong mắt hắn như lục địa Thần Tiên, đứng trước lão tổ tông cũng chỉ là đám hài tử quần yếm, ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không hiểu. - Lão tổ tông thần cơ diệu thủ, chỉ tiếc đám hậu bối kém cỏi vô năng, tài học của các lão tổ tông truyền xuống mười không đủ một, thực sự làm người than thở. Câu nói này của Lan Vô Tâm là phát ra từ tận đáy lòng, không phải chỉ để thổi phồng Vân lão, nhớ hôm qua tên cao thủ của Tứ Quý lâu đứng trước lão tổ tông, ngoại trừ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chính là ánh mắt ngơ ngác, không nhịn được lại thở dài một cái. Giờ khắc này, hắn thầm cảm thấy Tứ Quý lâu hữu danh vô thực! Cái gì mà siêu cấp tổ chức số một đại lục? Cả đám đều là lũ óc heo, chỉ có tuyệt đỉnh tu vi, nhưng không có tài trí tương xứng! Khó trách bố trí bẫy rập tuyệt sát, thế cục tất sát Cửu Tôn, cuối cùng vẫn để lọt lưới một tên. Một đám ngu xuẩn, một đám bao cỏ! Thành sự không đủ, bại sự có thừa! - Cái này cũng khó nói, đám người Tứ Quý lâu mặc dù không hiểu thủ pháp của lão phu, nhưng thực ra cũng chỉ là do bị giới hạn bởi kiến thức lịch duyệt. Có điều thiên hạ anh tài vô số, tin rằng nhất định có người biết được. Thậm chí, còn còn những cao nhân tiền bối còn lớn tuổi hơn lão ơhu, chưa hẳn đã là số ít... Chừng ấy niên kỳ của lão phu, được xưng lão tổ tông đại lão gia, nhận lấy thì ngại, hổ thẹn a hổ thẹn. Vân Dương lắc đầu, thổn thức không thôi. Tôn Thừa Phong không kìm nổi, lo lắng hỏi: - Xin hỏi lão tổ tông, không biết ngài còn thiếu những tài liệu nào? Tôn nhi có thể nghĩ chút biện pháp, ngài cũng đã nói, Y Tiên thế gia hành y tế thế, thiện duyên cũng có không ít... Vân Dương trầm mặc một chút, nói: - Giao Long Đảm ta đã săn được ngoài Vô Tận hải. Khổng Tước Vĩ cũng đã lấy được từ Vô Thượng sơn. Vô Căn Thủy càng thêm dễ lấy, trong năm tháng dài dẵng ta sớm đã thu hoạch. Tuyết Sơn Lưu ta cũng đã bắt được từ sáu mươi năm trước. Độc Giác Thú Độc Giác, phải cần Độc Giác Thú tự nguyện hiến tặng, mới có thể lấy làm thuốc, trước sau hao phí trăm năm, nhưng chung quy cũng đã tới tay. Còn có Vô Lượng Kình, ròng rã hao của lão phu một giáp, lúc này mới có thể thu được từ trên người một con Kình Thú ngủ say. Được liệu cần thiết đã thu được hơn nữa, ta vốn nên tiếp tục cố gắng mới phải, tuy nhiên đến khi ta nghĩ cách tận sức thu hoạch Vạn Dân Chi Nguyện Ngưng Châu, lại nhận thấy Châu kia không thể dễ dàng thu được. Cần phải có cực lớn nhân lực vật lực tài lực, nghiêm mật bố trí, khó có thể thành. Còn có Vẫn Tinh Chi Tâm, trong mấy trăm năm nay, ta nghiên cứu vô số điển tịch, có vẻ như trong mấy ngàn mấy vạn năm trước từng xuất hiện, thế nhưng cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ, hình dáng dược liệu còn không biết, nói gì đến chuyện đi tìm?! Sao có thể không tuyệt vọng, không buông bỏ đâu... Tôn Thừa Phong nghe Vân Dương nói xong, trên mặt hiện lên vẻ tuyện vọng: - Sau khi nghe lão tổ tông nói, mới biết lão tổ tông tị thế bao lâu, nhưng lại có kinh lịch đặc sắc đến vậy, chỉ mấy chuyện phía trước, đã khiến vãn bối nghe thôi mà kinh tâm động phách, không có hy vọng, thế mà lão tổ tông đều có thể lấy tới, thực đúng là dưới thanh danh vang dội không có hư sĩ. Có điều lại không biết, Vạn Dân Chi Nguyện Ngưng Châu, đến cùng làm thế nào mới thu được? Cái gọi là nhân lục vật lực tài lực bố trí, là cần làm thế nào? Còn có Vân Tinh Chi Tâm kia, đến cùng là vật gì? Xin lão tổ tông hãy chỉ rõ! Nói xong, lại nhấc tay tự bạt tai mình. Bản thân thực cô lậu quả văn, uổng là truyền nhân Y Tiên, ngay cả phương thuốc của tổ tiên cũng không biết, thậm chí còn chưa nghe nói qua, hoàn toàn không rõ. Nguyên lý, bênh lý, dược lý, y lý... Thực sự chênh lệch quá lớn với lão tổ, tử tôn bất hiếu, không thể phát dương quang đại tài học của tổ tiên! Chỉ chút đạo hạnh như hắn, nào xứng với hai chữ Y Tiên! Cái gọi là thiên hạ đệ nhất thần y, quả là kéo hắn dậm chân tại chỗ, không còn trái tim cầu tiến! Vân Dương thản nhiên nói: - Vừa rồi lão phu cũng không nói rõ ràng, cái Vạn Dân Chi Nguyện ngưng châu kia, chỉ cần nhân lực vật lực tài lực bố trí, là có thể lấy dược. Thế nhưng Vẫn Tinh Chi Tâm kia, mới thực khó xử! - Xin hỏi đại lão gia, cái Vạn Dân Chi Nguyện ngưng châu kia, lại là vật gì? Nếu cần nhân lực vật lực tài lực bố trí, chuyện này vãn bối có thể cống hiến chút sức! Tôn Thừa Phong khiêm tốn hỏi. - Kỳ thực Vạn Dân Chi Nguyện ngưng châu có ba loại pháp môn để thu được, tuy khác đạo nhưng đồng căn, điểm cuối như nhau, thứ nhất là bản thân kết thật nhiều thiện duyên, đến mức vạn dân ngưỡng mộ, trở thành tồn tại như phật sống, tự nhiên có thể thu được Vạn Dân Chi Nguyện, như vậy châu thành cũng có phẩm chất tốt nhất, nhưng mà biện pháp này cũng cần tốn thời gian dài nhất! - Thứ hai, chính là cách lão phu muốn làm, lấy đại lượng nhân lực vật lực tài lực, chế tạo cơ duyên thời vận cho người, mê hoặc dân trí, thu được bách tính chi nguyện, thời gian cho phương pháp này tương đối ngắn, nhưng phẩm chất của nguyện châu cũng có nhiều tì vết, dù sao cũng không phải tự nhiên thiên thành, có điều lão phu chỉ cầu chữa bệnh, hơn nữa đối với người trong cuộc cũng chỉ có chỗ tốt, cuối cùng cũng không phải làm điều xằng bậy, về phần thứ ba, phương pháp này... Không nói cũng được! Lan Vô Tâm, Tôn Thừa Phong cùng nhau kinh ngạc, Tôn Thừa Phong không hiểu truy hỏi: - Vì sao lại là không nói cũng được? Phương pháp thứ ba rốt cục là gì? Lan Vô Tâm cũng nói: - Bản tướng nghe Vân lão nói tới ba pháp môn, ắt hẳn phương pháp thứ ba dễ thấy hiệu quả nhất, thời gian cần thiết cũng ngắn nhất, cái gọi là sự cấp tòng quyền, cho dù có làm chút chuyện không nên, cũng có thể châm chước! Vân Dương lắc đầu, trầm giọng nói: - Cái gọi là Vạn Dân Chi Nguyện ngưng châu, nghe qua thì có vẻ rất hư vô mờ ảo, thế nhưng căn bản cũng chỉ là bốn chữ “bản tâm sở hướng”. Lan Vô Tâm nhất thời hơi chút tỉnh táo, ẩn ẩn đoán được phương pháp thứ ba mà Vân lão không muốn nhắc đến là gì! Vân Dương ngừng lại một chút mới nói: - Với cá nhân mà nói, biện pháp này cũng chỉ là biện pháp, nhưng đối với hoàng thất mà nói, lại cũng không phải là chuyện lớn, chỉ cần mang tới ngọc tỷ truyền quốc, trong đó đã sớm ngưng tụ không biết bao dân nguyện, chỉ cần dùng thủ pháp đặc thù, đem nguyện lực lấy ra là có thể ngưng châu. Lan Vô Tâm nói: - Cái này dễ xử, đương kim Bệ hạ đã sớm biết Vân lão đến đây, đã sớm có ý tới nơi bái phỏng Vạn Dân Chi Nguyện ngưng châu đối với Bệ hạ mà nói, chỉ là phất tay một cái, không có gì quan trọng. Vân Dương than nhẹ một tiếng: - Lan tướng có điều không biết, thương thế lão phu đã nặng như vậy, muốn trị được cần không ít nguyện lực, tối tiểu cũng phải dùng đến một thành trong ngọc tỷ, mà nguyện lực trong ngọc tỷ chính là vạn dân chi tâm, lão phu há có thể vì lợi ích một người, mà làm hại quốc vận bổn quốc! Lan Vô Tâm càng thêm yên tâm, lão nhân gia đã đến lúc nguy nan, nhưng cũng vẫn không muốn vì bản thân là ảnh hưởng Tử U quốc vận, có thể thấy được thiện ý của lão đối với Tử U. Vận dụng một thành nguyện lực thì thế nào? Chỉ cần lão nhân gia có thể bình an, chính là Định Hải Thần Châm cho Tử U đế quốc, món trao đổi này, tuyệt đối có lời! Lúc này, Lan Vô Tâm hận không thể trực tiếp nói rõ cho thêm mấy thành nguyện lực, liền có thể triệt để cột vị lão tổ tông này lên chiến xa Tử U, về phần chứa trị thần hồn cho thích khách, lúc đó cũng chỉ là chuyện tiện tay mà làm! Lan Vô Tâm nghiêm mặt trầm giọng: - Vân lão, cái gọi là sự cấp tòng quyền, thương thế của ngài lại chuyện quan trọng nhất, tin rằng Hoàng đế Bệ hạ sau khi biết chuyện, cũng sẽ vui vẻ cho mượn ngọc tỷ, việc này cứ quyết như vậy, Vân lão không cần phải thoái thác, thoái thác nữa thì thực đúng là bất cận nhân tình, uổng một phen tâm ý của đám hậu bối chúng ta! Vân Dương lắc lắc đầu: - Nếu có thể cứu, có ai lại muốn chết? Coi như Bệ hạ chịu cho mượn ngọc tỷ, nguyện lực ngưng châu không phải vấn đề, thế nhưng vẫn thiếu Vẫn Tinh Chi Tâm, thất bại trong gang tấc! Tôn Thừa Phong buồn rười rượi: - Đúng vậy a, coi như đã có nguyện lực ngưng châu, vẫn còn thiếu Vẫn Tinh Chi Tâm, nhưng cái gọi là Vẫn Tinh Chi Tâm đến cùng là cái gì? Vân Dương mỉm cười: - Không cần chú ý như vậy, mọi việc đều đã có định số, có tự nhiên là tốt, là trời cao chiếu cố, không có, cũng là vận mệnh của lão phu, lão phu đã sống chừng ấy tuổi, hưởng thụ bằng mấy người thường, mọi thứ cũng đã nếm đủ. Còn có chuyện gì có thể nhìn không thấu? Ha ha... Lan Vô Tâm nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ: - Chuyện Vẫn Tinh Chi Tâm, dường như lão phu có chút ấn tượng, năm xưa khi Tử U lập quốc, từng xuất hiện điềm lành, một ngôi sao từng trên trời rơi xuống, lúc ấy, toàn bộ đại lục bởi đó là Địa Long quay cuồng, Hỏa Long trùng thiên, biển động tràn ngập một nửa đại lục... - Mà Hoàng đến khai quốc, chính bởi thu được uy năng của vẫn tinh... Sau đó cử binh khởi nghĩa, thành tựu đại nghiệp... Chỉ là không biết, vẫn tinh năm đó còn có hay không, nếu còn có, vậy có phải là Vẫn Tinh Chi Tâm hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]