- Đại lão gia càng già càng dẻo dai, thực sự là siêu phàm thoát tục, là đấng Thần Tiên trên trời, kẻ vùng vẫy trong trốn hồng trần cực khổ này sao có thể so sánh, hôm nay có thể thấy được kim nhan của đại lão gia, quả là niềm vui thiên vạn, hạnh phúc trời ban!
Tôn Thừa Phong cung kính nói.
- Tiểu tử, nhớ kỹ về sau gọi ta là Vân lão là được, cũng không cần dùng đại lễ thăm viếng, chỉ cần ngươi có lòng, lão phu tự nhiên cảm thấy. Nam nhi vốn nên đỉnh thiên lập địa, tế thế cứu dân, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, đối mặt với bất kỳ ai cũng phải có một trái tim cao ngạo, không được quỳ xuống.
Âm thanh già nua của Vân Dương vang lên.
- Cẩn tuân lão tổ tông dạy bảo.
Tôn Thừa Phong lại cung kính dập đầu, lúc này mới đứng lên.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Về phần lão phu, sao có thể xưng là Thần Tiên trên trời? Hiện nay ta cũng chỉ là lão già kéo dài hơi tàn... Hôm nay có thể thấy được hậu nhân của cố nhân, cũng đã hết sức vui mừng. Ngày đó ở trong rừng, nếu không phải ta nghe nói có hậu nhân Y Tiên thế gia ở đây, cũng chưa chắc sẽ trở ra, hết thảy đều là nhân duyên an bài, sớm đã có định số.
Hắn ung dung thở dài, trong mặt tựa như có mây khói phiêu hiên trôi qua:
- Các huynh đệ lúc trước... Đến giờ cũng chỉ còn lại lão phu... Hồng trần nhân gian này, không còn gì lưu luyến.
- Lão tổ tông nhất định có thể đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212519/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.