Vân Dương tỉ mỉ dọn dẹp băng tuyết trên mộ, sau đó khoanh chân ngồi tại chỗ.
- Trong thời gian này, ta đã nghĩ rất nhiều, rất lâu...
- Đến cùng có phải Nguyệt tỷ giả chết mai danh, ve sầu thoát xác? Trước khi đi lại cho ta nhiều đồ tốt như vậy... Nguyệt tỷ, đến phút cuối cùng, sao lại phải dụng tâm lương khổ như vậy?
- Ta thực sự không tin, Nguyệt tỷ người lại cứ đi như vậy.
- Mấy bữa nay, ta vẫn luôn nghĩ, điểm đáng ngờ ngày càng thêm nhiều. Cho nên... Nguyệt tỷ, kỳ thực ngươi vẫn không chết đúng không?!
- Ngũ ca, chuyện này ngươi có biết không?
- Có điều, bất kể thế nào, cuối cùng ta cũng đã có thể yên tâm, trong thời gian này, trái tim ta như treo thêm quả tạ, cho dù biết rõ lo lắng vô ích, nhưng vẫn không gỡ xuống được.
- Chỉ là, có lẽ không lâu nữa, tòa Vân phủ này sẽ không thể tiếp tục tồn tại...
- Tiểu Cửu cần mở ra một con đường khác...
Vân Dương đắng chát nói:
- Mênh mông Cửu Tôn, lừng lẫy thiên hạ! Ngũ ca, ngươi biết không, ta vẫn luôn có một cảm giác, các ngươi không chết... Vẫn đang ở một nơi nào đó nhìn ta... Nhưng sao các ngươi lại nhẫn tâm như thế, để mặc ta lẻ loi hiu quạnh, khổ khổ chống đỡ...
- Kỳ thực ta vô cùng hy vọng, các ngươi thực sự làm thế, thực sự không chết, chỉ đang đứng ở một nơi nào đó, đang nhìn ta tiếp tục gánh vác, chịu đựng... Như thế, lúc ta gặp lại các ngươi, nhất định sẽ trở mặt với các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212457/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.