- Đao Tôn Giả?
Lôi Động Thiên sửng sốt một hồi, nhịn không được mà quay đầu nhìn lão Mục.
Không phải lão Mục đã đánh hắn thành tàn phế sao?
Đối với chuyện Đao Tôn Giả đột nhiên ngăn cản, lão Mục cũng giật nảy cả mình, rõ ràng vừa rồi hắn đã phế đối phương, coi như không chết, cũng phải vô năng tái chiến mới đúng, tại sao lại có thể xuất hiện với trạng thái này, chuyện này...
Sau một khắc.
- Nhị ca! Đi!
Đao Tôn Giả điên cuồng quát lớn.
Thân thể Tuyết Tôn Giả run lên, oa một tiếng phun máu tươi.
Đao Tôn Giả khẽ gảy ngón tay, âm thanh như Long ngâm Hổ gầm phá không bay lên, bi thương cười một tiếng, thét dài nói:
- Cả đời ta không phục người, hôm nay ta đã hiểu rõ. Bắt đầu cảm kích kính trọng, huynh đều muốn tốt cho ta! Ha ha ha... Đi đi!
Đao Tôn Giả cười to một tiếng, đao quang trong tay lóe lên, kiên quyết hoành đao tự vẫn, một cái đầu gầy gò xoay tròn bay lên, bay tới hướng Tuyết Tôn Giả.
Một chiêu này của Đao Tôn Giả hoàn toàn ngoài dự liệu của chủ tớ hai người Lôi Động Thiên, cái này... Rõ ràng là tự sát a!
Uy thế mạnh như vậy, vậy mà chỉ để tự sát?
Ngay trong chớp mắt hai nguời Lôi Động Thiên còn kinh nghi, đã thấy một chuyện vô cùng kỳ lạ, đầu của Đao Tôn Giả đã rời khỏi thân thể, cái cổ đứt gãy lại không vương một giọt máu tươi!
Cùng vào lúc này, thân thể không đầu của Đao Tôn Giả, lại như có thể nhìn thấy, điên cuồng xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212448/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.