Tất cả mọi người đều biết, Khương tổng quản không có thói quen ngủ đêm, mỗi ngày đều thức đến sáng, sau đó mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Đêm tối là lúc người ta nghỉ ngơi, mà cũng trong lúc này, tính cảnh giác của con người ta xuống thấp nhất.
Thói quen quái dị này của Khương Trung, lại đảm bảo cho hoàng cung Ngọc Đường bao năm qua chưa bao giờ phát sinh biến cố lớn.
Cũng chính vì vậy, qua nhiều năm như vậy, địa vị của Khương Trung vẫn sừng sững không đổ!
Mệnh lệnh của hắn, tựa như ngôn xuất phát tùy, kỷ luật nghiêm minh.
Bóng cây lắc lư trong ngự hoa viên, màu xanh biếc um tùm, đèn lồng chung quanh cũng đã được thổi tắt, lộ ra một mảnh âm trầm.
Trong bầu trời gió bấc gào thét, hàn ý sâm nghiêm, thời tiết lúc này đương nhiên sẽ không ấm áp.
Khương Trung từ từ tập tễnh bước, gắng sức thu áo choàng lại, tựa như có chút co rúm.
- Già rồi... Không còn dùng được nữa.. Mới có chút khí lạnh đã không chịu nổ...
Khương Trung thì thào thở dài:
- Nhớ năm đó...
Hai tiểu thái giám phía sau đều ngậm miệng không dám nói lời nào.
Khương tổng quản luôn thích nói lại chuyện xưa, sau đó lầm bầm nói một mình, nhưng hắn xưa này không cần bất luận người nào đáp lời lại.
Tựa như chỉ cần mình bản thân hắn nhớ lại, như vậy là được, là đủ.
Trong ánh nắng bình minh chạng vạng, tiếng gió bỗng nhiên tăng mạnh.
Tiếng gào thét lăng lệ tản mạn khắp không trung.
Thân thể còng xuống của Khương Trung đột nhiên đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212399/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.