Chương trước
Chương sau
Chiến đấu tiếp tục, tình hình chiến đấu ngày càng thăng cấp, từng đợt trùng kích xuất hiện, một đợt lại mạnh hơn một đợt.
Hà Hán Thanh không ngừng phun máu.
Chỉ là lúc này thổ huyết cũng không phải thi triển bí thuật như Nhiên Hồn Đại pháp, mà là bởi bị lúc này đã sắp không thể áp chế đạo kiếm khí mà Lăng Tiêu Túy để lại trong cơ thể nữa, lại có tứ đại cường địch vờn quanh, cách tử môn quan chỉ còn nửa bước.
Hắn chỉ có thể lại tiếp tục dùng Nhiên Hồn Đại Pháp. Nhưng Nhiên Hồn Đại Pháp thì cũng có giới hạn sử dụng.
Tuổi thọ còn lại của hắn cũng đã không còn mấy, coi như không chiến đấu cũng đã tiếp cận tử vong, trừ phi có Niên tiên sinh hỗ trợ, hoặc là bản thân hắn đột phá tiến thêm một bước, nếu không trong vòng mười tám năm, tùy thời đều có thể chết.
Nhưng hiện tại, liên tục sử dụng hai lần Nhiên Hồn Đai Pháp, mười tám năm thọ mệnh cũng đã không còn, cơ bản đã đến lúc dầu hết đèn tắt.
Đối mặt với tứ đại Diêm Quân Sâm La đình, chiến đấu vô cùng kịch liệt, coi như Hà Hán Thanh có thi triển thêm một lần Nhiên Hồn Đại Pháp, đưa tu vi bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong, nhưng bí pháp của hắn đột nhiên gián đoạn một cách khó hiểu, lúc này hoàn toàn không phải đối thủ của tứ vương liên thủ.
Hơn nữa Nhiên Hồn Đại Pháp còn có một tai hại, bí pháp này có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, nhưng chiến lực khó mà bền bỉ, càng ngày càng sa sút, Hà Hán Thanh vừa đánh vừa chạy, muốn thừa dịp chiến lực chưa mất, nhân cơ hội bỏ chạy, thế nhưng bốn người Tần Quảng Vương bám sát không rời, nghiêm phong chắc chắn.
Một tiếng hét dài kịch liệt vang lên.
Đao quang đột nhiên đại thịnh, kinh thiên chém tới.
Đao Tôn Giả đã liều mạng.
Một tiếng gào thét bén nhọn cùng với đao quang lóe sáng đột nhiên chém tới trước người Tần Quảng Vương, sau một khắc, đao quang như thủy tinh kia đột nhiên bạo tạc, đao khí tản mát đầy trời, toàn diện ngăn trở sự truy kích của bốn người.
Cuối cùng Đao Tôn Giả cũng có thể đột phá vòng vây của Tống Đế Vương, chạy tới trợ giúp.
- Đi mau!
Thanh âm lo lắng thúc dục của Đao Tôn Giả vang lên.
Không cần hắn nói, trong nháy mắt đao quang lóe lên, Hà Hán Thanh đã hóa thành một đạo khói trắng, cực tốc chạy về phương xa.
Lúc này chiến lực của Xuân Hàn Tôn Chủ được bộc phát đến cực hạn, tốc độ trong nháy mắt này, có thể nói như lưu quang thiểm điện!
Đao Tôn Giả lại gầm lên một tiếng điên cuồng, đao quang chói lọi lại bạo tạc lần nữa, đao khí tản ra bốn phương tám hướng, có thể nói là lấy lực lượng một người mà ngăn trở bảy vị Diêm Quân truy kích.
Hà Hán Thanh một đường phi nước đại, trong nháy mắt đã lao ra ngoài ngàn trượng, đột nhiên không khí trước mắt hắn xuất hiện ba động nhàn nhạt, lại có ba người như bước ra từ hư không sánh vai xuất hiện, ba người này cũng mặc áo gai, đầu đội vương miện, khuôn mặt lạnh nhạt, khí độ hoàn toàn giống bảy vị Diêm Quân trước đó.
Âm phong vô lượng cũng theo ba người này xuất hiện mà bão táp quay cuồng.
Cơ hồ trong nháy mắt, đao quang kiếm ảnh phô thiên cái địa đón đầy chém xuống.
- Hà Hán Thanh, để lại mạng rồi muốn đi đâu thì đi!
- Đã sớm biết các ngươi ẩn nấp gần đây!
Hà Hán Thanh thét dài một tiếng, thân hình rõ ràng đang bay nhanh đột nhiên biến hướng, phóng thẳng lên trời, tốc độ không giảm mà còn tăng, sau lưng trực tiếp tạo thành một dải khói trắng, vút qua đỉnh đầu tam vương, ba vị Diêm Quân xây dựng phòng tuyến chặn đường, vậy mà hoàn toàn không có hiệu quả.
Không, trong đao mang kiếm ảnh đột nhiên có một đạo kiếm quang bạo thịnh, tốc độ còn nhanh hơn Hà Hán Thanh bỏ trốn mấy phần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hà Hán Thanh đã triệt triệt để để liều mạng, cũng không bởi vì trúng một kiếm mà giảm tốc độ!
- Ta xxx!
Ba người vừa xuất hiện chính là ba vị đại vương cuối cùng trong Thập Điện Diêm Quân, Ngũ Quan Vương, Biện Thành Vương cùng với Đô Thị Vương.
Biến hóa trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ba người.
Vốn cho rằng mai phục vạn vô nhất thất, chính diện chặn đứng con đường bỏ trốn của đối phương, vậy mà đối phương đã sớm chuẩn bị, ngay lúc nguy cấp lại có thể biến hướng chạy trốn, không hổ là một trong tứ đại tôn chủ của Tứ Quý lâu.
Ba người kia đương nhiên không chịu thu tay dễ dàng như thế, quay người bám đuôi điên cuồng đuổi theo.
Nhưng Hà Hán Thanh đã cất bước đi trước, tốc độ lại toàn diện triển khai, ba người muốn đuổi kịp, hiển nhiên là chuyện không quá thực tế.
Sau một hồi, đao quang lại lóe lên, Đao Tôn Giả đi sau mà đến trước, tên phương diện tốc độ, rõ là người Sâm La đình kém xa Đao Tôn Giả ngự đao mà đi, cho dù liều mạng đuổi theo, nhưng cũng không thể không thừa nhận đang dần rớt lại phía sau.
Lúc này đám người Sâm La đình không biết nói gì hơn, hoàn toàn câm nín.
Nhiệm vụ lần này thất bại đến cực điểm.
Sâm La đình lần đầu xuất động cả mười vị Diêm Quân, thế mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Quả thực là thiên đại chuyện cười.
Xấu hổ không cũng có thể xấu hổ tới chết.
- Mẹ nó...
Nhất Điện Tần Quảng Vương vừa điên cuồng đuổi theo, vừa im lặng chửi ầm lên:
- Con mẹ chúng nó, Sâm La đình ta đều đớp cứt mà sống sao? Nhiều người như vậy lại có thể để cho người ta trốn thoát...
Các vị huynh đệ vừa đuổi, vừa nhao nhao phóng tới ánh mắt giết người.
Ngươi mới đớp cứt mà sống!
Trong các huynh đệ, chỉ có mình ngươi mới đớp cứt mà sống!
Đây chính là Xuân Hàn Tôn Chủ a!
Sao ngươi không nói luôn nhiều người như vậy còn bị Lăng Tiêu Túy giết? Chờ nhiệm vụ này kết thúc, trở về nhất định phải đánh tên này thành chó chết!
Hà Hán Thanh đón gió phi nước đại, huyền khí trong thể nội không ngừng tiêu hao, sinh mệnh lực cũng không ngừng biến mất.
Nhưng trong lòng hắn hiện tại cũng không hề có một chút sợ hãi.
Chỉ cần còn sống, như vậy sẽ có hy vọng, lấy tình huống hiện tại, không thể tiếp tục ở lại Thiên Đường thành. Lần này mang theo danh nghĩa Sâm La đình chính diện đuổi giết mà danh chính ngôn thuận trở về, lão đại nhất định sẽ nghĩ biện pháp khôi phục cho hắn, chẳng những có thể kéo dài tính mệnh, ngay cả đạo kiếm khí mà Lăng Tiêu Túy để lại trong cơ thể hắn cũng không chừng có thể nhân cơ hội này mà lấy ra.
Nghĩ đến như vậy, lần đuổi giết này nói không chừng không phải nguy cơ tuyệt cảnh, mà là một cơ hội chuyển cơ, một lần nữa đạt đến cảnh giới mới!
Mà nhiệm vụ lớn nhất trước mắt, đó chỉ là tiếp tục sống sót mà thôi.
Sinh cơ ở phía trước, chỉ cần còn sống, hết thảy vấn đề của hắn đối với lão đại đều không phải vấn đề.
Hắn lấy tốc độ cao nhất có thể phi nước đại, tốc độ nhanh chóng đến cực điểm, phích lịch trì thiên, đột nhiên Hà Hán Thanh biến sắc, tiếng gió ào ào vang lên, hai đạo tiếng gió sắc bén chém thẳng tới đầu.
- Coi chừng!
Phía sau, con ngươi Đao Tôn Giả co rút lại.
Nhưng đã tới không kịp.
Thế tới của đối phương còn cao hơn Hà Hán Thanh một phần, nhanh tới mức không ai kịp phản ứng.
Hà Hán Thanh cuồng hống một tiếng, kim quang trên người đại thịnh, tất cả thủ đoạn công kích, vũ khí có lực sát thương... Đều cùng lúc ném ra ngoài, song chưởng càng không quan tâm mà
đánh ra, phản kích thẳng lên trời.
Oanh một tiếng, một tiếng ưng minh bén nhọn vang lên, lông vũ tán loạn giữa không trung.
Đã thấy một đầu hắc ưng to lớn đung đưa tà tà bay ra.
Nhưng một cánh tay phải của Hà Hán Thanh, tính cả cánh tay đồng thời bị vồ xuống!
Cửu phẩm Huyền thú, dưới tình huống Hà Hán Thanh không kịp chuẩn bị, không thể một kích chém chết đã coi như Hà Hán Thanh có nội tình thâm hậu!
Hà Hán Thanh ngửa mặt kêu thảm.
Bị hắc ưng giật mất một cánh tay, loại đau đớn này, tê tâm liệt phế!
Nhưng hắn vừa hét thảm một tiếng, sắc mặt đột nhiên biến thành một mảnh tro tàn tuyệt vọng.
Một đạo ánh sáng lóe lên.
Kiếm quang chớp động như lồi đình phích lịch! Đã tới!
Một kiếm này không những tới đột ngột, thế kiếm lại càng nhanh đến cực điểm, khó có thể hình dung miêu tả.
Hà Hán Thanh vừa mới nhận một kích, lực cũ đã đi, lực mới chưa sinh, hơn nữa lại trọng thương. Lúc này lại quá sức bất ngờ, trong lúc nhất thời không thể chuyển thân, sao có thể né được một kiếm như sét đánh này, sua khí cuồng khiếu một tiếng, vội vàng liều mạng vặn eo, đem thân thể lách qua một chút.
Xoát một tiếng, một kiếm này, lấy tư thái tràn trề không gì chống nổi mà hung hăng xuyên qua bụng dưới Hà Hán Thanh, trước sau tạo thành một lỗ thủng thông suốt, thế kiếm không ngừng, xen lẫn huyết quang, mà vẫn gào thét như cũ, tiếp tục chém tới Đao Tôn Giả phía sau.
Một tiếng đao minh ông một tiếng, đao quang của Đao Tôn Giả lóe lên, cường thế trùng kích với kiếm kia, thanh kiếm kia ông một tiếng vang, mang theo một vệt lưu quang nghiêng nghiêng bay qua, không biết rơi xuống nơi nào.
Mà trước mặt Hà Hán Thanh, lại nhiều hơn một trung niên áo xanh, người tới có diện mục thanh nhã, kiếm đã rời tay, trong tay lại cầm một cây cần câu, thân hình khẽ động, cần câu đã hóa thành cuồng phong bạo vũ, phác họa sát cơ vô hạn.
Bóng dáng cần câu bao phủ bầu trời, triệt để vây lấy Hà Hán Thanh!
- Hà Hán Thanh, chết đi!
Người tới chính là Nguy Hành Lộ!
Lúc đầu Nguy Hành Lộ mang theo Cổ Cổ đi Bách Trượng hồ câu cá, nhưng đợi suốt cả đêm, đừng nói là Kỳ Lân Ngư, ngay cả một cái lông cá cũng không thấy được, toàn bộ Bách Trượng hồ cứ như một cái đầm nước đọng.
Hắn sao có thể biết, sau khi Vân Dương liên tục khuyên bảo, không những Kỳ Lân Ngư không thể bị mắc câu, ngay cả cá bình thường cũng khó có thể câu lên, nếu bọn hắn sử dụng con mồi bình thường, còn có thể câu được cá. Hiện tại, Bách Trượng hồ càng là con mồi đặc biệt, càng khó câu được cá. Sau này, đây cũng trở thành một địa danh đặc biệt của Ngọc Đường, lóe sáng như kỳ quan!
Khổ sở đợi một đêm, hoàn toàn không có thu hoạch, Nguy Hành Lộ đang nhàm chán, muốn mang theo Cổ Cổ trở về Vân phủ, lại đột nhiên nghe được bên này có tiếng đánh nhau kịch liệt.
Một cơn gió mang thanh âm tới.
Hà Hán Thanh!
Có người vây công Hà Hán Thanh?!
Trái tim Nguy Hành Lộ đột nhiên đập thình thịch.
Hắn có thể nói là kẻ tài cao gan lớn, lại càng không quan tâm tới nguy hiểm, dứt khoát tới xem một chút có phải hay không. Kết quả một đường chạy tới, Cổ Cổ đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Người bị đuổi giết kia không phải là Hà Hán Thanh sao!?
Ngọc Đường văn tông, nho môn lãnh tụ, Hà lão đại nhân?
Nguy Hành Lộ nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú.
Thế mà là thật!
Lúc đầu hắn cũng đã sớm muốn tìm lão gia hỏa này gây phiền phức, bây giờ còn chưa đợi hắn đi, đã lại bắt được cơ hội đánh chó mù đường.
Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, nếu không ra tay chẳng phải là xin lỗi bản thân hay sao? Nguy Hành Lộ tiện tay đẩy, một cỗ như kình đưa Cổ Cổ đến một nơi bí mật, không chút do dự xông lên.
Một người một ưng, đồng thời xuất thủ.
Bọn hắn liên thủ một kích, uy lực hoàn toàn vượt lên cấp độ mười thành viên mãn, hơn nữa lại vừa vặn trùng hợp đứng chặn đường Hà Hán Thanh lao tới.
Nhất là một kiếm này, càng thêm xuất quỷ nhập thần!
Hà Hán Thanh có nằm mơ cả đời, cũng không thể mơ thấy ác mộng như hôm nay! Sâm La đình xuất động Thập Vương Nhị Sứ, ở chỗ này lại còn có một người đang chờ!
Nguy Hành Lộ có thể nói là trùng hợp đến cực điểm. Bất kể là phương nào, đều không thể ngờ tới còn có bên thứ ba tham gia.
Một kiếm xuyên bụng dưới.
Một kích hiệu quả!
Từ lúc vây công Hà Hán Thanh đến nay, đúng là một kích trí mạng đúng nghĩa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.