Nguy Hành Lộ cười ha ha:
- Con đường Võ đạo, không ngừng không nghỉ! Làm gì có cái gì gọi là viên mãn? Nếu nói đã đến đại viên mãn, sao còn có cảnh giới phía trên!
Vân Dương gãi đầu, gương mặt sáng sủa không biết đáp lời thế nào.
- Cái gọi là cảnh giới mười thành đại viên mãn, cùng chỉ là nhận biết của người trong thế tục nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Nguy Hành Lộ lặng lẽ mỉm cười:
- Có điều, hiện tại nói cửu trọng sơn, cửu trọng thiên, đúng là cũng có đạo lý. Chỉ có leo lên một ngọn núi, mới có thể nhìn thấy bầu trời bên kia núi. Nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ là nhìn thấy, muốn nhìn hết thiên địa huyền ảo này, nhất định phải leo đến ngọn núi cao hơn mới được.
- Nhưng mà người trong thiên hạ có thể trèo lên ngọn núi cao hơn, đã ít càng thêm ít. Hơn nữa những người đã leo lên đỉnh núi cao nhất, cũng sẽ không có cái gọi là nhàn hạ thoải mái, cũng không thể truyền thụ kinh nghiệm thành lời.
- Cho nên con đường Võ đạo này, càng đi càng như thấy lọt vào sương mù. Chính như vậy, các đại môn phái chúng ta, mặc dù biết được huyền cơ trong đó, nhưng môn hạ đệ tử cũng sẽ không chủ động đi hỏi, mặc dù có một số người tự cao có thể tự đạt tới, nhưng cũng có không ít vấn đề khác biệt khó nói...
- Dù sao, có một số thứ, đến lúc đến, nhất định sẽ đến. Nếu không đến, như vậy sẽ không đến. Đây là chân lý không thể thay đổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212381/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.