Chương trước
Chương sau
Thanh âm Lão Mai cười khổ:
- Lời này công tử nói với ta thì được... Nhưng, công tử vẫn mau để bọn hắn nhanh chóng rời đi a. Cũng không phải chỉ vì công tử, ở Ngọc Đường này có ai dám hoài nghi ngài? Nhưng dù sao cũng là thân phận đối địch, dù sao cũng... Hà lão đại nhân xưa nay cẩn thận, rất có thể sẽ có hành động. Vạn nhất hai người này trên đường bị... Hoặc là... Vậy cũng là chuyện khiến người kinh ngạc a...
Thanh âm giật mình sợ hãi của Vân Dương vang lên:
- Không sai, lời của ngươi đúng là có lý. Ta chỉ để ý tiếp khách, lại quên mất chuyện này, xác thực đúng là cần phải lo lắng, ta mời bọn hắn ở lại, thực đúng là làm trễ nải hành động của bọn hắn... Ai...
- Công tử đừng có thở dài, Hà lão đại nhân còn đang chờ bên kia, công tử vẫn là qua đó một chuyến, có lẽ có thể tranh thủ điều kiện giảm sóc... Nếu không...
Thanh âm sầu lo của quản gia:
- Trước mắt, Hà lão đại nhân là một trong số ít những người có thể ảnh hưởng tới Bệ hạ a...
Thanh âm tức giận của Vân Dương:
- Hừ... Chuyện này không coi trọng không được! Ta nhất định phải qua chào hỏi một cái, để lão nhi kia làm chậm một chút... Ai, đám lão gia này, không thể để cho người ta nhàn rỗi được một chút...
Lão Mai:
- Điểm xuất phát của Hà lão cũng chỉ vì đại nghiệp Ngọc Đường, công tử ngài...
- Tốt, lát nữa ta sẽ đi, hiện tại đang tiếp khách, làm gì có cái lý nào nửa đường lại bỏ đi?
Vân Dương rõ ràng nổi giận:
- Hà lão hiện tại đã tự do, tuổi tác cũng đã lớn, thực không biết còn quan tâm đại sự làm gì không biết?
Nói, tiếng bước chân vang lên, trở lại phòng ăn.
Nguy Hành Lộ vô thanh vô tức thu hồi thần niệm, trên mặt nở ra nụ cười nhàn nhạt.
Cửa mở, Vân Dương đi đến:
- Thực có lỗi, để đại sư huynh đợi lâu.
- Không sao.
Nguy Hành Lộ vẫn mỉm cười, chỉ là dáng cười lại thêm ba phần chân thành, có điều Cổ Cổ ở một bên, không có nửa điểm sắc mặt tốt nào cho Vân Dương.
Chợt nhìn qua thì Vân Dương vẫn vậy, nhưng Nguy Hành Lộ sao có thể không nhìn ra tâm sự nặng nề trong đó? Hai bên uống thêm vài chén rượu, Vân Dương đột nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, Cổ Cổ, lần này ngươi tính ở lại Ngọc Đường mấy ngày a?
Cổ Cổ hung hăng trợn mắt:
- Ngươi quản được a? Ta thích ở mấy ngày thì ta ở, ở cả đời thì thế nào?
Cổ Cổ vốn muốn mỉa mai Vân Dương, thế nhưng Ngụy đại sư huynh nghe một suy ra ba, tự cho là Cổ Cổ trong lúc vô tình nói ra tiếng lòng, ở cả đời? Còn nói ngươi không động tâm với soái ca nhà người ta?!
Vân Dương cười khan một tiếng:
- Không quản không quản, ngươi muốn ở bao lâu cũng được.
Lập tức lại như giật mình tỉnh táo, trầm giọng nói:
- Cái này, hiện tại cũng không có việc gì... Hay là, ngươi về sớm một chút?
Cổ Cổ hừ một tiếng:
- Ta muốn về lúc nào thì ta về, cái này cần ngươi quan tâm sao?!
Nguy Hành Lộ thấy Vân Dương im ắng thở dài, sau một hồi lâu, khó khăn mở miệng nói:
- Thiên hạ hiện tại, cũng không quá thái bình... Bất kể là ở đâu, đều phải... Đều phải cẩn thận gấp bội...
Cổ Cổ lạnh nhạt:
- Có thời gian lo lắng cho người khác, chi bằng tự lo lắng cho bản thân ngươi trước đi, hừ!
Vân Dương lại không nói, giơ ly rượu:
- Xin mời, xin mời, muôn sông nghìn núi, gặp nhau một lần cũng không phải dễ dàng, chúng ta không say không nghỉ!
Cổ Cổ nói:
- Đại sư huynh không nên uống, ai biết biết trong rượu này có độc hay không?!
Vân Dương cười gượng:
- Cổ Cổ thật biết nói đùa. Cùng một bầu rượu rót ra, chẳng nhẽ ta còn có thể tự hạ độc chết bản thân mình hay sao...
Nguy Hành Lộ càng nhìn càng thấy đồng tình, cảm thấy tiểu sư muội của mình thực sự quá tùy hứng, thực sự không nhìn nổi thêm nữa. Giơ ly rượu lên nói:
- Xin mời, đa tạ công tử thịnh tình khoản đãi, ngày sau có rảnh rỗi, mời công tử đến tham quan Xuân Thu Môn, bên kia cũng có nhiều thứ thú vị, nếu công tử đến, Nguy mỗ nguyện làm hướng dẫn viên du lịch, cùng thưởng cảnh sắc tươi đẹp Xuân Thu.
Hai mắt Vân Dương sáng lên
- Đó là chuyện nhất định, đã sớm nghe Xuân Thu Môn có vô biên thịnh cảnh, chỉ hận chưa có duyên được tận mắt thấy một lần.
Cổ Cổ vỗ bàn:
- Phi, ngươi dám đến làm ô nhiễm sơn môn của chúng ta thử xem?!
- Cổ Cổ!
Nguy Hành Lộ nghiêm nghị:
- Tại sao lại vô lễ như vậy! Là ta chủ động mời Vân công tử đến, ngươi muốn làm gì?
Vành mắt Cổ Cổ đỏ lên, ủy khuất không nói ra lời, suýt nữa rơi nước mắt.
- Vân công tử chớ để ý.
Nhìn tiểu sư muội chực khóc lã chã, Nguy Hành Lộ không phải không thấy đau lòng nhưng lúc này lại không tiện an ủi tiểu sư muội, chỉ có thể an ủi Vân Dương trước:
- Tiểu sư muội xuất thân phi phàm, thiên tư tuyệt đại, lại thông minh hơn người. Vì vậy đã bị sư phụ ta làm hư từ nhỏ...
Vân Dương nhếch miệng, cười lớn:
- Ừm, Cổ Cổ tính cách ngay thẳng, ngôn từ không chút cỗ kỵ, chính là điều đáng yêu ít thấy.
Nguy Hành Lộ liếc mắt.
Quả thực là tên này nhìn lên người Cổ Cổ, chỗ nào cũng thấy là tốt a...
Thực tình là chữ tình làm cho người ta phát ngốc. Bị mắng mà còn muốn vui vẻ khen ngợi người ta...
Nguy Hành Lộ biết rõ nỗi khổ tâm của Vân Dương, lập tức tiếp tục uống rượu, tận lực đẩy nhanh tiến độ bữa tiệc, hắn nghe rõ ràng. Hà Hán Thanh sai người tìm Vân Dương qua nói chuyện, nếu mình làm trễ nải thời gian, không chừng lại làm hại Vân Dương.
Không đến nửa canh giờ, Nguy Hành Lộ liền cau mày, vịn trán:
- Ai nha, lớn tuổi, tửu lượng cũng không được tốt. Nhất định phải nghỉ ngơi một chút mới được...
Vân Dương tựa hồ nhẹ nhàng thở ra một hơ:
- Được rồi, đại sư huynh xin mời nghỉ ngơi thật tốt a, ta... Còn có chút chuyện cần xử lý, phải ra ngoài một chuyến,ẽ về sớm thôi...
- Công tử xin cứ tự nhiên.
Nguy Hành Lộ liền kéo Cổ Cổ đang muốn nói chuyện lại, kéo tới phòng khách.
Tiểu nha đầu, đừng tiếp tục kích thích người ta, người ta tốt bao nhiêu a...
Vẫn là câu nói kia, chẳng may bỏ qua, hối hận cả đời!
Vân Dương chân trước bước ra ngoài, Nguy Hành Lộ chân sau vô thanh vô tức đi theo.
Đại sư huynh cũng không phải loại người mới ra đời như Cổ Cổ, tự có tính toán của mình, sao có thể nghe gì tin nấy? Cái gọi là tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, đương nhiên phải đi theo xem Vân Dương muốn làm gì, hơn nữa hắn cũng rất có hứng thú với Hà Hán Thanh, vừa hay mượn cơ hội này đến xem một chút cái gọi là nguyên lão tam triều Ngọc Đường, nhân vật hung ác có nội tình thâm hậu tới đùa tàn Hàn Sơn Hà lại là người thế nào!
Nhìn Vân Dương mang theo Lão Mai, hai người một đường trầm mặt đi tới trước, trên mặt Vân Dương, nặng nề xoắn xuýt.
Nguy Hành Lộ thầm cảm thấy lại đồng tình thêm mấy phần nữa, người này mới bao tuổi? Có phải 18~19 tuổi hay không?
Rõ ràng mới từng đó tuổi, đã bị cuốn vào cuộc chiến hưng vong giữa các quốc gia, gánh vác trách nhiệm mà đáng ra hắn không phải gánh vác. Càng đáng thương hơn nữa, vì phần trách nhiệm này, ngay cả tình cảm của bản thân cũng mắc vào cân đo đong đếm...
Cổ Cổ sở dĩ không buông tha, không nể mặt mũi như thế, cũng không phải chỉ là chuyện Tỏa Hồn châm không a, hết thảy đều là... Đều là bất đắc dĩ!
Nhưng những áp lực này, đều đè nặng lên đôi vai thiến niên tuổi đôi mươi, thử hỏi thế nào chịu được? Ngẫm lại cũng làm người ta phải thấy đau lòng!
Vân Dương đi được một đoàn đường, đột nhiên ngừng chân, quay người, ánh mắt trầm tĩnh.
Nguy Hành Lộ nhất thời giật nảy mình.
Gia hỏa này lại có thể phát hiện ra có người truy tung hắn? Hắn mới có bao nhiêu tu vi a? Nếu với chút tu vi ấy mà có thể phát hiện ta đang theo dõi hắn, vậy phần linh giác trời sinh này cũng thực nghịch thiên a...
May mắn là ta cách đủ xa, hơn nữa tu vi chênh lệch hai người cũng như trời vực, không đến mức thực sự phát hiện được...
Dù là như vậy, con đường này Vân Dương nghi thần nghi quỷ nhiều lần quay đầu nhìn lại, khiến cho Nguy Hành Lộ theo sau cũng cảm thấy gian nan cực kỳ, càng về sau, chỉ có thể cách mấy cái giao lộ mà theo dõi...
Tóm lại là vô cùng nguy hiểm!
Có điều Nguy Hành Lộ tự cao tu vi thâm hậu, coi như cách mấy cái giao lộ, vẫn có thể dùng thần thức xem xét động tĩnh của Vân Dương, không thể bỏ lỡ.
Rốt cục, Vân Dương đi tới trước cửa Hà phủ.
Nguy Hành Lộ đứng nhìn từ xa, chỉ thấy Vân Dương nói mấy câu với người giữ cửa Hà phủ, sau đó tựa hồ song phương có tranh chấp, sau đó chỉ thấy... Vân Dương tức giận trở về...
Nơi này cách Hà phủ không xa, cao thủ trong Hà phủ lại đông đảo, Nguy Hành Lộ cũng không dám dùng thần thức nghe lén, lại nói khoảng cách thực sự quá xa, coi như muốn nghe trộm cũng nghe không đến.
Cho nên Nguy Hành Lộ nhìn thấy Vân Dương đến Hà phủ, hình như bị trách mắng?
Mà thủ vệ kia lại có vẻ như muốn đuổi đánh Vân Dương. Cho đến khi Vân Dương quay người lại, sắc mặt giận dữ, trong miệng cũng thì thào tự nói, tựa hồ đang mắng người cho hả giận?
Cái này... Đến cùng là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ song phương không thể điều hòa, trực tiếp dùng miệng mắng nhau sao?
Nguy Hành Lộ nhớ kỹ vị trí Hà phủ, lại tiếp tục lặng lẽ đi theo Vân Dương.
Lúc này đại khái Vân Dương đã chất đầy lửa giận trong lồng ngực, cảnh giác giảm mạnh, đại sư huynh đến gần một chút, nhưng vẫn không bị Vân Dương cảnh giác, chính bởi vậy Nguy Hành Lộ cũng nghe được lời Vân Dương đang lầm bầm chửi mắng.
- Làm gì có lẽ nào như vậy!
- Lẽ nào lại như vậy!
- Thế mà ngay cả cửa cũng không cho ta bước vào! Không phải là muộn một canh giờ sao? Ta cũng có khách của mình a, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân chứ?!
- Làm gì có cái lý nào như vậy! Ta tìm vợ hắn cũng muốn quản, cha ta còn không quản được ta, hắn dựa vào cái gì mà muốn quản ta?!
- Nguyên lão tam triều cái rắm chó, nếu không phải hắn nắm giữ rất nhiều cao giai Huyền giả của Ngọc Đường, liệu có dám kiêu ngạo vậy không?
- Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!
Trên đường đi, Vân Dương lặp đi lặp lại năm chữ này, sơ sơ cũng có thể đếm được hơn trăm lần!
Vẻ tức giận trên mặt như có thể thiêu tới tận chân trời, hoàn toàn là bộ dạng tức đến nổ phổi.
- Công tử... Hà lão không cho ngươi vào cửa cũng không phải là không có nguyên nhân, hắn là quý nhân nhiều việc, xác thực khó có lúc nhàn rỗi, người ta chờ ngươi tận một canh giờ, không oán ngươi mới là lạ... Kỳ thực ngài nên qua sớm một chút...
Lão Mai cố gắng khuyên can, ngôn từ đối với Hà lão dị thường tôn sùng, càng nói càng gần như mắng Vân Dương làm sai.
- Hắn là quý nhân nhiều việc, chẳng nhẽ ta là người rảnh rỗi sao? Lại nói, ta đã sớm biết hắn muốn ta làm gì, sớm chút hay muộn chút thì có sao? Ngươi biết lão gia hỏa kia muốn ta làm gì sao? Hắn thế mà muốn ta bố trí mai phục Cổ Cổ cùng đại sư huynh của nàng... Thực sự làm gì có cái lý nào lại thế! Lão gia hỏa này già nên hồ đồ rồi đi!
Vân Dương tức giận.
- Việc này cố nhiên là làm khó công tử, nhưng Hà lão làm vậy cũng chỉ là vì công tâm, không phải là muốn nhằm vào công tử, về sau công tử phải chú ý thêm hơn nữa...
- Hừ...
Nói đến đây, Nguy Hành Lộ cơ bản có thể hiểu rõ chuyện tranh cái lúc trước, cả chuỗi sự kiện mạch lạch đều đã sáng tỏ.
Hóa ra chân tướng chuyện này đúng là như vậy.
Vị Vân công tử này, cũng thực đúng là một người có trách nhiệm, lại trọng tình trọng nghĩa.
Có điều hắn cũng thầm giận tím mặt, tên Hà Hán Thanh này, lại muốn đối phó hắn cùng tiểu sư muội? Hừ!
...
Nhưng mà Nguy Hành Lộ không biết... Vân Dương đúng là đã chạy đến Hà phủ, nhưng nội dung hắn nói chuyện với người gác cửa lại không phải lời hắn cố ý lầm bẩm cho Nguy Hành Lộ nghe.
- Lão già chết tiệt Hà Hán Thanh có ở đây không?
- Ngươi là ai?
- Ta là ông nội ngươi!
- Làm càn!
- Ngươi chỉ là một con chó giữ nhà, lại dám mắng ông nội ngươi?!
Hết thảy chỉ có mấy câu như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.