- Một đám người vong ân phụ nghĩa, còn có mặt mũi đứng đó sao, ông trời thực không có mắt!
Thanh âm của lão tướng râu dài không nhỏ, tràn đầy ý vị xem thường:
- Cả đời anh dũng của lão tử, thế mà lại cùng là quân nhân đối với hạng người này, thực là sỉ nhục!
- Bắc quân cũng thực có thể làm được a... Chinh chiến nhiền năm như vậy, bọn hắn là đám không có tiền đồ nhất, cũng chiến bại nhiều nhất, số lần Cửu Tôn đại nhân hỗ trợ cũng nhiều nhất... Con mẹ nó cuối cùng, lại là đám gia hỏa này mưu hại Cửu Tôn đại nhân...
- Không thể chấp nhận được... Nhìn cái bộ dạng này, coi như cha mẹ bọn hắn cũng có thể giết đi!
- Cái gì là coi như, nhất định là như vậy a, đi, trở về!
- Chờ mệnh lệnh!
- Sau khi có chứng cứ xác thực, xem đám gia hỏa này còn có mặt mũi nhìn đời không! Nếu còn dám cãi láo, coi như lão tử có bị chém đầu xét nhà cũng phải diệt đám hỗn đản này!
Sau khi tướng quân có chòm râu dài hung hăng nói một hồi, mới vung tay lên, dẫn người rời đi.
Cộc cộc cộc...
Tướng sĩ phòng vệ của Bắc quân cúi đầu gắt gao, nước mắt nhỏ trên đất thành từng vũng. Xấu hổ đến mức không dám nhìn người.
Thời gian dần trôi qua, thanh âm nghẹn ngào lặng lẽ vang lên.
Bên ngoài, âm thanh bàn luận lộn xộn xôn xao lần lần lượt lượt truyền đến.
- Trong quân doanh của chúng ta đều đã dâng ngọn cờ báo thù cho Cửu Tôn đại nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212355/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.