Kế Linh Tê lộ thần sắc chán ghét:
- Năm nay mười bảy a, nhỏ hơn ta hai tuổi.
Nguyệt Như Lan do dự nói:
- Ca ca ta năm nay 23...
Kế Linh Tê nhíu mày:
- Lan tỷ, đối với ca ca ngươi ta chỉ có sự tôn trọng!
Nguyệt Như Lan cười nói:
- Ta đương nhiên biết rõ.
Nàng như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Chỉ mong, là ta đoán sai.
- Linh Tê... Chiều hôm qua không phải có người đột nhiên phá trận, chỉ sợ... Hai chúng ta đúng không biết hiện ở nơi nào...
Nguyệt Như Lan ung dung thở dài một tiếng.
Kế Linh Tê cũng cảm thấy hồ đồ:
- Đừng nói ngươi kinh ngạc, ngay cả chính ta đều cảm thấy rất kỳ quái, ta mới đột phá thất trọng không lâu, hiện tại đã đột phá tới bát trọng... Chuyện này với ta mà nói, ngoại trừ chút hưng phấn ban đầu, sau đó chỉ thấy khó hiểu cùng có chút sợ hãi.
- Sợ cái gì? Đột phá đương nhiên là chuyện tốt a, nhất là đối với tình cảnh trước mắt của chúng ta, không đột phá mới phải cảm thấy sợ hãi.
Nguyệt Như Lan cười nói:
- Chuyến lịch luyện này, ngươi có thu hoạch lớn nhất. Trước khi chúng ta đi, ngươi chỉ có tu vi tứ trọng. Nhưng một đường đến hiện tại, trước sau vẫn chưa đủ một năm, liền đã đột phá tới bát trọng, một năm đột phá bốn đại phẩm giai, hơn nữa còn không phải do mượn thiên tài địa bảo, dược lực linh đan mà đột phá, tiến cảnh như vậy, ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212347/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.