Vân Dương dần dần đi ra đầu phố, lại ngầm trộm nghe được mấy tên đại hán kia nói chuyện, sắc mặt bỗng biến đổi một chút, bước chân cũng dừng lại một nhịp.
Phía sau, mười một người bừng vết thương mà rên rỉ hỗ trợ lẫn nhau, băng lại vết thương, từng tên đều xám xám xịt xịt, thần sắc uể oải vô cùng.
Một trận này, với bọn hắn chính là một cơn ác mộng.
- Lão đại...
Một người trong đó u ám nhìn đại hán dẫn đầu:
- Ta...
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn... Rời khỏi giang hồ?
Vị đại hán này đắng chát nói:
- Chờ sau khi trở về, xem thái sư có thể trợ cấp bao nhiều... Tiểu đệ... Thực sự muốn lui khỏi.
Câu nói này vừa ra, khiến những người khác đều âm thầm gật đầu, tất cả đều đồng thời suy nghĩ.
Đại hán dẫn đầu trầm mặc một chút:
- Năm đó, thái sư có ân với ta... Không nghĩ tới, vì ân tình của cá nhân ta mà liên lụy tới các huynh đệ. Thôi, nếu như các người muốn rời khỏi giang hồ, ta tận lực giúp các ngươi tranh thủ một chút, tránh sau này các ngươi không có nơi nương tựa...
- Đa tạ lão đại.
Một hán tử trong đó thở dài, nản lòng thoái chí nói:
- Thiên Đường thành quả là nơi ngọa hổ tàng long, tiểu đệ đột nhiên cảm thấy khiếp đảm... Chuyện tối nay, chỉ sợ cả đời này đệ cũng không thể nào quên, cũng không còn dũng khí rút kiếm...
Đại hán cầm đầu cười khổ một tiếng:
- Năm đó ta trở thành đội trưởng đội kỵ binh... Tại chiến trường bị địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212286/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.