Vân Dương vận một bộ tử bào bồng bềnh, nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa lại mang theo một cảm giác rất nặng nề. Bởi, hắn quyết định muốn đi Cửu Tôn phủ.
Kể từ ngày mùng chín tháng ba năm ngoái, hắn một mực bài xích nơi này. Mỗi lần tới gần Cửu Tôn phủ, hắn liền xuất hiện một cảm giác không còn mặt mũi đối diện với các ca ca.
Thù lớn chưa trả, ngươi tới làm gì?
Vân Dương đem theo tâm tình nặng nề tiến lên.
Hắn vừa vượt qua một chỗ ngoặt liền gặp phải một đám người.
Hai bên thấy đối phương đồng thời ngây người.
Kế Linh. Người dẫn đầu nhóm người kia là Kế Linh, nàng mang theo khăn che mặt màu tím nhạt, một thân áo xanh váy dài, nhan sắc quần áo mặc dù mộc mạc, nhưng không che được khí tức linh hoạt kì ảo như lần đầu gặp mặt của nàng.
Bên cạnh nàng có năm sáu thiếu nữ, ai nấy dung mạo đều không thường, Vân Dương khẽ lướt sang, dáng người thướt tha, phong hoa tuyệt thế.
Phía sau là thị vệ, thị nữ, hộ vệ. Đếm sơ cũng thấy hơn trăm người.
Liếc nhìn Vân Dương trầm tư đi tới, nhãn tình đám thiếu nữ này lập tức sáng lên.
Trong sương sớm phiêu đãng, một thiếu niên tử bảo, phong thần tuấn nhã, ngọc thụ lâm phong, lại mang theo từng tia u sầu nhe nhẹ, khinh bào buộc nhẹ bồng bềnh, chậm rãi bước tới.
Khung cảnh này, thực sự giống như một bức họa hoàn mỹ.
Ngay cả sương sớm mờ mịt kia, cũng trở nên linh hoạt kỳ ảo, một cảm giác mỹ hảo không nói lên lời.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212191/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.