Trong lòng Vân Dương càng lúc càng nặng nề.
Những tin tức này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Thân tín Thái tử, Đại thần triều chính, Đại tướng quân đội, nội các Hoàng cung… có có tên Trấn Bắc tướng quân hai mươi tháng giêng kia nữa, Vân Dương dám cam đoan, nhưng tên này không có gì là tốt đẹp cả.
Vố dĩ Vân Dương có ý định, sau khi tra được tin tức từ miệng Lý Trường Thu cùng Sở Thiên Lang, lập tức truyền lệnh Cửu Thiên, nhanh chóng tìm được tung tích kẻ tiếp theo.
Nhưng bây giời, hắn cũng không dám làm như vậy.
Không phải hắn không dám đối phó những kẻ này, mà là… không dám để cho Cửu Thiên lệnh xuất thủ.
Những thứ này liên lụy quá lớn.
Nếu để cho đám tiểu tử kia biết được, lão đại mà bọn hắn một mực cung kính lại bị hại chết bởi những người mà bọn hắn luôn đi sát bảo vệ, cơ trời mới biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Chí ít Ngọc Đường đế quốc nhất định sẽ bị làm ầm ĩ long trời lở đất.
Nhớ tới Hoàng Đế bệ hạ năm lần bảy lượt thổ huyết hôn mê, lại nhớ tới lão nguyên soái vì thế mà ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, lại nghĩ tới nếu không may loạn lên, ức vạn lê dân Ngọc Đường đế quốc chắc chắn phải chịu cảnh sinh linh đồ thán.
Vân Dương căn răng, đem bi phẫn trong lòng nuốt xuống.
- Một mình ta chịu!
- Xem ta một tay… Đưa thiên hạ này…
Vân Dương nhớ tới câu nói của Thiên Vấn, không khỏi cắn răng gằn từng chữ:
- …. Độc tôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212176/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.