Vân Dương khẽ lắc đầu.
“Thời cơ chưa tới.”
Lão Mai có chút không rõ, càng thêm xoắn xuýt.
Tới hiện tại còn tính là chưa đến thời cơ? Vậy đến lúc nào mới có thể xem như đến thời cơ a? Nếu thật là đến lúc đó... Chẳng phải là người trong thiên hạ này đều bị ngươi đắc tội hết một lượt..
“Lão Mai, đem án cũ của Tạ Võ Nguyên lấy ra.” Vân Dương không giải thích, đổi đề tài nói chuyện.
“Được.” Lão Mai cười cười: “Kể từ khi biết công tử đại náo Tạ gia, ta đã sớm chuẩn bị xong.”
“Tốt!” Vân Dương thản nhiên nói: “Sao chép một phần, đem đưa cho Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái.”
“Ây... Vẫn là len lén đem qua?”
“Đương nhiên.”
Lão Mai ngửa đầu nhìn trời, nói: “Canh ba ta đi.”
“Ân.”
Vân Dương quay người, hướng về sương phòng bên phải đi tới. Nơi đó, lúc nào cũng sáng đèn: “Nơi này, hẳn là đến lúc rồi.”
Vị Đan Tâm Ngọc Kiếm Phương Mặc Phi từ ngày hai người đoán thân phận lẫn nhau, liền bắt đầu trầm mặc. Mỗi ngày ngoại trừ luyện công, chữa thương, ăn cơm, uống nước, đi ngủ ra, không nói một lời.
Ngẫu nhiên ở trong phòng vịn cái bàn đi hai bước, sau đó lại thở dồn dập. Tối nay, dù đám Vân Dương hô to gọi nhỏ uống rượu, Phương Mặc Phi cũng không đi qua, vẫn đang luyện công.
Hắn một mực chờ. Chờ Vân Dương đến cùng hắn đàm luận.
Mặc dù không biết nói chuyện gì, nhưng hắn biết Vân Dương nhất định có mục đích.
Rốt cục, Vân Dương tới.
Lần này, không có thăm dò như lần trước, Vân Dương trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212148/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.