Với mạng lưới nhân lực trải rộng của Khai Thiên Môn, 1000 cây non phù hợp cho yêu cầu trồng rừng của Trần Lương rất nhanh được tập hợp đầy đủ tại Kinh Châu. Lục Nhĩ Hầu đi mây về gió, làm người vận chuyển đưa cây non tới tay Trần Lương. 
Hồ nước thứ hai hoàn thành, cha mẹ Trần Lương cũng đã tỉnh dậy, chỉ là chưa hoàn toàn khỏe mạnh. 
“Nơi đây còn nhiều khó khăn, ta và mẹ ngươi tính sẽ ở lại một thời gian giúp dân làng” cha Trần Lương nói 
“Vâng thưa cha. Hiện tại cha mẹ không có thiết nhân bảo vệ, để nhi tử cho người đến bảo vệ” 
“Không cần phiền phức như vậy. Ta đã là Giáp Linh cảnh tu vi, ở nơi này đã là quá an toàn. Có cường giả bảo vệ, ngược lại càng gây chú ý” 
“Theo mong muốn của cha” 
Trần Lương quay sang nhìn Tô Vân, nói: “Ngươi mau chóng tu luyện. Lần sau gặp lại, nếu tu vi của ngươi quá thấp, ta sẽ không để ngươi cạnh cha mẹ” 
“Tiểu nữ xin nghe” Tô Vân lễ phép thưa 
Trần Lương đã đưa một lượng lớn Tinh thạch và bảo vật cho cha mẹ và cả Tô Vân cầm, căn dặn bọn hắn tập trung tu luyện. Dù sao cũng đã sống quãng thời gian bằng mấy lần người thường, trải nghiệm đã không ít, tới túc tập trung tu luyện. 
Lúc trước, Trần Lương muốn để cha mẹ tận hưởng nhân sinh, vì cha mẹ hắn vốn không có thiên phú, không phải người tu tiên, tự nhiên ép buộc tu luyện sẽ vô cùng nhàm chán. Hiện giờ ngao du đã đủ, đến lúc thay đổi. 
Trước lúc lên đường, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372722/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.