Trần Lương ngồi ngoài, nguyên khí gần cạn, không có nghĩa hắn thực sự ngồi không. Bụi Kiếm đã đưa cho Lục Nhĩ Hầu, trong tay hắn, Trận Nhãn bắt đầu điều khiển trận pháp ngưng tự sấm sét. “Phan Phụng, Khải Huyền, dùng toàn bộ nguyên khí, đánh ra thần thông của Thần Khí. Linh Linh duy trì tấn công” Lục Nhĩ Hầu dưới lốt Trần Lương ra lệnh. Không thấy Trần Lương còn lại phản đối, 2 người Khải Huyền nhìn nhau, đồng thời thi triển thần thông của hư ảnh. Anh Hùng Kiếm trước khi trở thành dạng hiện tại, vốn là 1 kiện Bán Thần Khí được Kiếm Thần trăm vạn năm trước sử dụng. Lúc đó, đặc kỹ dùng 1 lần của nó là hư ảnh 1 thanh bạch kiếm. Thời điểm thọ nguyên cạn kiệt, Kiếm Thần dùng toàn bộ sức mạnh của mình, rèn đúc tri kỉ của hắn, đưa bản thân hòa vào kiếm, mong muốn tạo ra 1 thanh chân chính Thần Kiếm. Tiếc là vẫn thiếu 1 chút. Sau khi Kiếm Thần dung nhập, Anh Hùng Kiếm càng trở nên mạnh hơn, sắc bén hơn, lọt vào danh sách 10 Bán Thần Khí đứng đầu Cửu Giới. Hư ảnh của nó cũng thay đổi, trở thành Kiếm Thần cầm thần kiếm. Thần thông của Anh Hùng Kiếm là thi triển tuyệt học 1 đời của Kiếm Thần, Vạn Kiếm Quy Tông. Ngàn vạn thần kiếm dung nhập vào nhau, đâm đến Hoắc Nam Thiên Giả. Phía bên kia, thần thông của đại ác ma trong Tử Hà Kiếm, là nó há miệng lớn, phun ra ngàn vạn tử hồn, phun vào Hoắc Nam Thiên Giả. Lấy tay trần chống đỡ 2 thần thông hủy diệt, 2 bàn tay của Hoắc Nam Thiên Giả bị đánh cho trơ xương. Chưa dừng ở đó, trên đỉnh đầu hắn bị 1 cột lôi đình từ trận pháp giáng xuống, sau lưng lại bị hàn băng từ Linh Linh ập vào, thực sự là khó chịu đến cực điểm. Giao tranh rất nhanh kết thúc, tay trái chống đỡ tử hồn, nguyên cánh tay bị ăn mòn hết da thịt, lộ ra xương trắng. Tay phải cản Vạn Kiếm Quy Tông càng là thảm hơn. Anh Hùng Kiếm vốn mạnh hơn Tử Hà Kiếm, lại thêm Phan Phụng tích lũy tại Địa cấp sơ kỳ đã lâu, tu vi hơn xa người mới vào Địa cấp như Khải Huyền. Cả cánh tay không chỉ lộ ra xương trắng, bàn tay cũng bị phá hủy hoàn toàn. Với 1 Thiên Giả mà nói, thương thế như này chỉ cần nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng liền phục hồi hoàn toàn. Có điều phải thoát khỏi nơi đây đã. Đánh ra 1 kích hủy diệt, Phan Phụng cùng Khải Huyền coi như bị loại khỏi vòng chiến đấu. Hoắc Nam Thiên Giả bớt đi một nửa đối thủ, nhưng chỉ còn lại 1 tay trơ xương chống đỡ, và cơ thể hiện tại của hắn đã thương thế không nhẹ. Lục Nhĩ Hầu tiếp tục sử dụng đến Thương Hải Tang Điền, cơ thể bốc cháy ngùn ngụt, bắn hỏa huyết cầu tấn công địch nhân. Hết tay thì còn chân. Tuy Hoắc Nam Thiên Giả không tinh thông cước pháp, nhưng còn hơn đứng yên chịu trận. 1 đợt lôi, hỏa, băng tiếp tục làm thương thế của Khải Huyền thêm trầm trọng. “Linh Linh, dùng thần thông vũ khí băng phong hắn” Lục Nhĩ Hầu nói lớn Thần thông của Băng Tuyết Nữ Thần chính là lấy 1 mắt của nàng, hóa thành 1 giọt lệ phóng tới kẻ địch. Hoắc Nam Thiên Giả giơ tay chặn lại hàn lệ không có bất kỳ tác dụng nào. Hàn lệ nổ tung, băng phong toàn bộ cơ thể hắn. Không tiếp tục sử dụng hỏa huyết cầu, Lục Nhĩ Hầu phóng Bụi Kiếm được bao bọc bên ngoài một lớp huyết hỏa tới vai cánh tay trái. Hàn băng không thể lưu giữ Hoắc Nam Thiên Giả quá lâu. Chỉ một hơi thở, hắn đã phá vỡ băng phong, thoát ra. Nhưng thế cũng quá đủ để Bụi Kiếm cắt xuyên người hắn, rụng xuống tay trái. Đã không còn từ ngữ nào có thể dùng để miêu tả sự tức giận của Hoắc Nam Thiên Giả. “Khốn kiếp” Hắn hét lên. Tay còn lại xương trắng, chỉ cần 1, 2 tuần là có thể khôi phục. Nhưng bị chém rụng tay lại là một cấp độ khác, sẽ cần luyện hóa linh đan dược hoặc thời gian dài mới có thể mọc ra được tay mới. Hắn tự thề, chỉ cần thoát khỏi lần này, sẽ để cho Khai Thiên Môn máu chảy thành sông, giết đến gà chó không tha. Đặc biệt là phải để cho con Tam Nhãn Lang chết tiệt này sống không bằng chết. Nếu không có nó, một vị Thiên Giả như hắn sao lại bị đám kiến hôi này đánh đến trọng thương được. Dù nghĩ thế nào, hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao 1 con Tam Nhãn Lang lại có thể sở hữu Thiên Đạo, thứ mà ngay cả Thiên cấp nhất phẩm như hắn cũng phải mơ ước cả đời. Thiên cấp Nhất Phẩm nắm giữ Thiên Đạo sẽ trở thành Thiên cấp Nhị Phẩm. Vì vậy Thiên Đạo là thứ giá trị nhất đối với Thiên cấp Nhất Phẩm. Quang mang từ đệ tam nhãn của Tam Nhãn Lang phát ra chứa Thiên Đạo nên mới có thể vây khốn Hoắc Nam Thiên Giả. Linh Linh bị loại khỏi vòng chiến, chỉ còn lại 2 Trần Lương. Lục Nhĩ Hầu thu hồi Bụi Kiếm, bọc viêm dương ngay quấn quanh Thanh Long đao, đích thân mang theo viêm dương, từ sau lưng đâm tới kẻ địch.Phối hợp với Lục Nhĩ Hầu, một trận lôi đình oanh đỉnh từ trận pháp phóng xuống. Thân mang trọng thương, bị lôi điện cùng độc hỏa đồng thời oanh tạc, Thiên Giả lấy chân đỡ viêm dương vẫn bị đánh cho thổ huyết, suy yếu vô cùng. Vết thương trên vai do thanh đoản kiếm gây ra càng làm hắn lo lắng. Từ vết cắt, sự hủ hóa bắt đầu lan ra, mặc cho hắn đưa nguyên khí tới ngăn cản cũng không thể chặn đứng được hoàn toàn. Viêm dương cạn hết, Lục Nhĩ Hầu vứt bỏ Thanh Long Đao, cầm Bụi Kiếm tấn công. Biết được đoản kiếm nguy hiểm, Thiên Giả đành phải khéo léo vừa tránh né, vừa đá vào tay đối phương, tránh cho chạm vào đoản kiếm. Thủ nhiều tất bại. Hoắc Nam Thiên Giả đã trọng thương quá nhiều, lại bị lôi đình oanh đỉnh, lại bị vết hủ hoá trên vai không ngừng lan tràn khiến hắn rất khó có thể hoàn toàn tránh né được một chiến binh cận chiến như Lục Nhĩ Hầu. “Xoẹt” Một vết cắt từ Bụi Kiếm lên chân trái của Hoắc Nam Thiên Giả. Sự hủ hoá sẽ lan nhanh nếu hắn không dùng đại lượng nguyên khí ngăn cản. Vì vậy, sau khi chia nửa nguyên khí cho 2 vết thương, tốc độ hủ hoá ở vai đã tăng gấp đôi. Đến giờ, Hoắc Nam Thiên Giả mới nghĩ ra tên gọi của thanh đoản kiếm trong tay Lục Nhĩ Hầu. Điều đó càng làm hắn lo lắng hơn. Độc dược có thể gây hại cho Thiên Giả đã hiếm, loại độc có thể độc chết Thiên Giả lại không vượt quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Lí do là bởi muốn giết chết Thiên cấp nhân vật, cần phải phá huỷ Nhân Sinh của bọn họ. Mà Nhân Sinh lại nằm trong đan điền. Mà đan điền lại là nơi được bảo vệ mạnh nhất, có lớp vỏ chắc chắn nhất trong cơ thể. Kiếm của kẻ địch có thể đâm xuyên xương ngươi, lửa của kẻ địch có thể thiêu rụi nhục thân ngươi, nhưng để đâm xuyên, đốt cháy đan điền, kiếm của địch cần sắc bén thêm gấp mấy lần, lửa của kẻ địch cần nóng hơn gấp mấy lần. Độc dược cũng tương tự. Nhưng thật không may, sự hủ hoá từ Bụi Kiếm lại là một trong số mấy loại độc dược có thể độc chết Thiên cấp nhân vật. Đến bước đường cùng, Hoắc Nam Thiên Giả đành lựa chọn thoả hiệp, nói: “Môn chủ, ngươi mau dừng tay, để ta rời khỏi đây. Hoắc Nam ta thề sẽ không bao giờ trở lại Khai Thiên Môn” Lục Nhĩ Hầu không nói, không rằng, tiếp tục tấn công. “Để ta rời khỏi đây, ta có thể phát tâm thệ bảo vệ Khai Thiên Môn, không bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của Khai Thiên Môn” Hoắc Nam Thiên Giả lời nói ngày càng nhượng bộ.Lục Nhĩ Hầu vẫn tấn công không dừng để cho Hoắc Nam Thiên Giả liên tục phải thối lui. 2 người bọn hắn đi tới đâu, Ngạo Thiên đi tới đó, không để cho mục tiêu thoát khỏi Đạo Quang. Tận lực duy trì trong thời gian dài, Đạo Quang của nó đã yếu hơn trước rất nhiều. Năm lần bảy lượt đâm không trúng, Lục Nhĩ Hầu trở nên sốt ruột. Cơ thể này đã thiêu đốt một thời gian, sắp không trụ tiếp được. Hoắc Nam Thiên Giả cũng không khác là mấy, vết hủ hoá trên vai đã lan tới gần cổ, nguyên khí trong người càng lúc càng suy kiệt. Cảm thấy thời cơ đã tới, Trần Lương từ phía sau tiếp cận Hoắc Nam Thiên Giả với tốc độ nhanh nhất có thể. Cảm nhận rõ đối phương tay không tấc sắt, cho rằng đối phương muốn đập chưởng về phía mình, Hoắc Nam Thiên Giả dùng lưng đập tới. Hôm nay, Hoắc Nam Thiên Giả đã gặp rất nhiều bất ngờ. Và điều bất ngờ cuối cùng đã khiến hắn vạn kiếp bất phục. Một lỗ đen nho nhỏ trong lòng bàn tay Trần Lương đánh vào người Hoắc Nam Thiên Giả khiến nguyên khí trong người hắn cuồn cuộn chảy vào người Trần Lương. Đây chính là võ kỹ Ám thuộc tính, Hấp Nguyên Công, mà rất lâu rồi hắn không sử dụng. Bị Hấp Nguyên Công đánh vào người, cơ thể Hoắc Nam Thiên Giả như bị dính vào 2 tay Trần Lương, đồng thời cơ thể bị khựng lại đôi chút. Và chỉ cần tích tắc này thôi, hắn liền bị Lục Nhĩ Hầu đâm Bụi Kiếm ngập đùi. Thả tay khỏi Bụi Kiếm, Lục Nhĩ Hầu cũng thi triển Hấp Nguyên Công lên Hoắc Nam Thiên Giả khiến hắn không thể động đậy, thân bất do kỷ để cho nguyên khí trong người như 2 dòng lũ trôi ra khỏi cơ thể. Có Lục Nhĩ Hầu giúp sức, lại có 3 vết thương từ Bụi Kiếm kiềm hãm Hoắc Nam Thiên Giả, Trần Lương yên tâm thu hồi Hấp Nguyên Công, chuyển sang sử dụng Thực Sinh Thần Công. Mặc cho Hoắc Nam Thiên Giả gào thét dữ dội, nguyên khí từ cơ thể hắn vẫn cuồn cuộn chảy vào Lục Nhĩ Hầu, rồi nó lại dùng chính những nguyên khí này duy trì sự sống. Đồng thời, Nhân Sinh trong đan điền của Hoắc Nam Thiên Giả cũng dần bị lôi ra. Cảm nhận được tử vong trước mặt, Hoắc Nam Thiên Giả đành lựa chọn rời bỏ nhục thân, điều khiển Nhân Sinh chạy trốn. Tu vi của Trần Lương quá thấp, vẫn chưa thể nắm giữ được Nhân Sinh của Thiên Giả còn tỉnh táo. Ngạo Thiên tập trung vào kiềm chế Hoắc Nam Thiên Giả, vì vậy Nhân Sinh của hắn may mắn không bị Đạo Quang khống chế, thành công rời khỏi phạm vi của Đạo Quang. Đáng thương cho Hoắc Nam Thiên Giả, Nhân Sinh của Thiên Giả là mạng dự trữ, vốn không có năng lực chiến đấu. Nhân Sinh mới bay được 1 đoạn, liền gặp phải rào chắn là trận pháp bao bọc quanh Khai Thiên Môn. Trần Lương điều khiển trận pháp toả ra lôi điện bao bọc lấy Nhân Sinh. Nhân Sinh vô lực, dãy dụa trong lồng sét, để mặc cho Trần Lương từ từ thu Nhân Sinh vào trong cơ thể hắn, hoàn toàn chiếm lấy Nhân Sinh của Hoắc Nam Thiên Giả. Nhân Sinh rời khỏi cơ thể sẽ khiến cơ thể trở nên phi thường yếu ớt. Với cơ thể vốn đã trọng thương, lúc này Hoắc Nam Thiên Giả như 1 quả bóng xì hơi, hoàn toàn không có lực kháng cự. 3 vết hủ hoá bắt đầu lan nhanh. Lục Nhĩ Hầu cầm Thanh Long Đao cắt 2 chân và vùng thịt trên vai, tránh cho sự hủ hoá lan toàn thân, sẽ khiến Hoắc Nam Thiên Giả tử vong. Nhục thân Thiên Giả có giá trị rất lớn, Lục Nhĩ Hầu không muốn lãng phí. Tất cả thân xác của Thiên Giả thu được, Trần Lương đều cất đi để sau dùng. Hoắc Nam Thiên Giả là Kim chưởng khống giả, có thể điều khiển kim loại, lại có thể tăng sức mạnh cho vũ khí làm từ kim loại. May mắn Đạo Quang ngăn cản hắn lấy vũ khí ra, nếu không, chiến cuộc sợ là còn khó khăn hơn rất nhiều, phần thắng chưa chắc thuộc về Khai Thiên Môn. Trần Lương thu lấy cơ thể đã mất đi tứ chi, mất đi Nhân Sinh của Hoắc Nam Thiên Giả vào Tiểu Cửu Giới, kết thúc 1 trận đánh tàn khốc. Toàn bộ mọi người đều sức tàn lực kiệt, chỉ có Lục Nhĩ Hầu biến trở về hình dạng Hầu Gia là có thể nhảy nhót tung bay. Trận chiến diễn ra bên trong Khai Thiên Môn, vì vậy ngoại trừ động đất, các xung động khác đã được trận pháp ngăn chặn, không quá gây sự chú ý tới người dân Kinh Châu. Còn may đây là 1 trận chiến 1 chiều, Hoắc Nam Thiên Giả chỉ có chống đỡ mà không phản công, nên chỉ có nhà cửa quanh nơi chiến đấu 1 dặm là bị san phẳng, còn lại là vẫn yên ổn. Vấn đề cần làm bây giờ là giải quyết hậu chiến tranh. Dưới trướng Hoắc Nam Thiên Giả chắc chắn là 1 thế lực lớn. Khai Thiên Môn nếu không biết cách xử lý sẽ rơi vào điên cuồng trả thù. Trần Lương, Ngạo Thiên, và 3 thuộc hạ nằm vật xuống đất nghỉ ngơi. Ai nấy đều đã trải qua 1 trận chiến căng thẳng, dành tồn bộ sức lực để chiến đấu. Giờ mà có kẻ địch đến, bọn hắn chỉ có nước chạy trốn. Vừa đặt lưng xuống đất, Trần Lương chợt nhận được cuộc gọi từ Truyền tin thạch. Trên Truyền tin thạch ghi 2 chữ “phụ thân”. Hắn bật Truyền tin thạch lên nghe, thì nhận được tin dữ: “Ngươi mau đến đây, tính mạng cha mẹ ngươi đang ngàn cân treo sợi tóc”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]