Thanh Phong đứng chăm chú quan sát vòi rồng, tinh thần lực tỏa ra bao phủ xung quanh nó. Không phải hắn lo lắng đối thủ chạy trốn hay tấn công, mà là để chắc chắn Không Vật của đối phương không bay đi mất. 
Thời gian 5 nén nhang trôi qua, Thanh Phong tin tưởng kẻ bên trong vòi rồng không chết cũng bị trọng thương, đến cuối cùng hẳn phải chết không nghi ngờ. Hắn có chút tiếc nuối, lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, lâu rồi mới gặp được 1 người khiến ta phải dốc toàn bộ lực lượng để được sảng khoái chiến đấu” 
Thanh Phong đơn độc đứng giữa bao la đất trời, nhìn vòi rồng từ từ tiêu hết năng lượng mà tan biến. Hắn có chút khựng lại khi nhìn thấy 1 thân ảnh vẫn vừng vàng đứng thẳng sau khi trực tiếp chịu đựng đòn công kích hủy diệt. 
Thậm chí, sau khi quan sát 1 lúc, Thanh Phong còn ngạc nhiên hơn khi thấy đối phương tuy máu me khắp người, nhưng dường như không quá trọng thương. Ánh mắt, tinh thần và cơ thể kia có vẻ rất chắc chắn. 
Trần Lương là người mở miệng trước: “Cây côn trong tay ngươi có phẩm chất gì?” 
Thanh Phong tỉnh lại, nhìn nhìn vũ khí của hắn, do dự một lúc rồi nói: “Bán Thần Khí” 
Trần Lương nghe xong như trút được gánh nặng. Hít một hơi thật sâu rồi đổi vũ khí, lấy ra Khuyển Dạ Xoa. Nhìn thấy một màn này, Thanh Phong hỏi ngay: “Cây thương kia, cây thương này…?” 
“Cây thương kia là Thiên Thánh Khí. Cây thương này là Bán Thần Khí. Chúng ta giờ mới bắt đầu trận chiến” 
“Ồ. Vậy cho ta hỏi, ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372678/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.