Nhận thấy lòng quân bất ổn, Trọng Đạt hỏi Trần Lương:
"Muốn bọn ta tin, vậy ngươi phải nói cách thức thực hiện trước đã"
"Muốn biết cách thức, đầu hàng trước đã" Trần Lương không nhượng bộ
"Yêu ngôn hoặc chúng. Ta nghe được 2 vị Địa cấp võ giả này là nhạc phụ, nhạc mẫu của ngươi. Những người khác, hẳn là cũng từ bên ngoài mượn đến.
Mọi người có tin được tên giặc ngoại xâm kia không?" Trọng Đạt nói lớn
"Khônggggggggg!!!" Quân lính sau lưng hắn đồng lòng hô lớn
"Hắn có phải chó chui gầm chạn, bám váy nhà vợ không?" Trọng Đạt hỏi lớn
"Cóooooooooooo!!!" Quânh lính sau lưng hắn vừa hô lớn, vừa cười
Trần Lương tức giận, không chịu yếu thế, hô lớn:
"Chúng tướng là môn hạ nơi nào?"
"Khai Thiên Môn" Chúng tướng đồng thanh hô
"Kẻ dám nhục mạ các ngươi phải xử lý như nào?" Trần Lương lại hỏi
"Sáttttttttttttttt" Chúng tướng đồng thanh hô
Khí thế 2 bên đều lên ngút trời, giương cung bạt kiếm, chỉ chờ 1 tiếng hiệu lệnh tấn công.
"Thủy Kính Tiên Sinh, ta thấy trời đã muộn, ngươi có muốn để sáng mai khai chiến?" Trọng Đạt hỏi
"Được. Hãy để trời cao chiếu sáng chiến thắng của chúng ta" Trần Lương nói
Đối với tiên nhân bọn hắn, sáng tối không quan trọng. Có điều, việc trọng đại cần xem giờ mà làm. Mặt trời lên chiếu rọi huyết chiến của bọn hắn, soi sáng tâm can của bọn hắn, để bọn hắn được chết dưới nắng mai ấm áp, mà không phải là tối tăm lạnh lẽo.
Ngày mai quyết chiến, đội quân của Khai Thiên Môn chia làm 3 đại đội tương ứng với 3 Sứ Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372649/chuong-181.html