Trần Lương cảm thấy nếu chiến đấu sẽ khó thoát chết, nên đưa ra đề nghị:
"Các ngươi bắt sống ta sẽ trao đổi với Khai Thiên Môn được nhiều lợi ích hơn"
"Ta cũng thấy thế. Nhưng Trọng Đạt đại nhân không đồng ý. Ngài ấy hẳn có lí do riêng, bọn ta chỉ biết nhận lệnh hành sự. Giờ chết của ngươi đã điểm. Chịu chết đi"
Nhạc Phương vừa nói xong, một âm thanh chói tai vang lên. Đám người Nhạc Phương, Trần Lương đều bị đơ người trong giây lát.
Thời điểm Nhạc Phương tỉnh lại, một lưỡi kiếm khí đã kề sát cổ hắn. Lúc nhận ra nữ nhạc sư tấn công thì đầu hắn đã lìa khỏi cổ. Không chỉ có Nhạc Phương, vị trưởng lão bên cạnh hắn cũng không thoát khỏi số phận.
Diễn biến cái chết của 2 người Nhạc Phương xảy ra quá nhanh, Trần Lương nhìn 2 kẻ đầu lìa khỏi xác mà không biết phải làm gì. Hắn vừa cảnh giác 3 tên sát thủ, vừa nhìn về phía nữ nhạc sư, không nói lên lời.
Nữ nhạc sư bỏ khăn che mặt xuống. Lúc này Trần Lương đã hiểu vì sao nàng nhất quyết không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình. Trên khuôn mặt trắng trẻo đó là 7 vết sẹo to như con rết, trông cực kỳ kinh dị.
Khuôn mặt ấy, nếu không có 7 vết sẹo, chắc chắn là 1 đại mỹ nhân. Nhưng với 7 con rết trên mặt, trông nàng rất đáng sợ, xấu xí vô cùng. Trẻ con vừa nhìn đã khóc, nam nhân vừa thấy đã chạy, nữ nhân vừa thấy đã cau mày bàn tán.
Trần Lương mới đầu không nhận ra, nhưng dần lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372628/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.