Trần Lương định đi đến Công Khải Thành nhưng giữa đường nhận được tin báo của Võ Giác, đành trở về Khai Thiên Môn đàm luận một chút chính sự.
Đại diện 1 Trưởng lão khách khanh đứng lên nói:
"Trưởng lão khách khanh có 22 người. Bỏ qua Như Lão là người của Giang Đông Quốc. Không tính Huyết Vô Thần vì hắn yêu thích đánh trận, tự nguyện cống hiến nơi sa trường. Còn lại 20 người bọn ta.
Tuy là nói ngươi có ân cứu mạng. Tuy là nói bọn ta chấp thuận để ngươi sai khiến 200 năm. Tuy là bọn ta được đãi ngộ không tồi. Nhưng ngươi cũng không thể để bọn ta suốt ngày tham gia chiến trường, ngày đêm đánh trận, nay sống mai chết như vậy được.
Hôm qua Mùi Sứ Quân bị phục binh tấn công, tử trận mất 2 Trưởng lão khách khanh. 18 người còn lại đều thống nhất muốn bàn bạc lại với ngươi. Bọn ta vốn dĩ đồng ý làm thuộc hạ của ngươi, vì nghĩ môn phái của ngươi cũng giống bao môn phái khác, chú tâm làm ăn. Thỉnh thoảng có đánh nhau nhưng không đến nỗi ngày nào cũng sinh tử chiến thế này.
200 năm chiến tranh thì khi kết thúc, không biết còn sống được mấy người, hay là không còn ai.
Bọn ta không chấp nhận chuyện này. Nếu chuyện này vẫn tái diễn, bọn ta dù phải phá hủy tâm thệ, dù bị phá hủy 5% thánh hồn cũng sẽ cùng nhau rời đi"
"Được rồi, vậy các ngươi muốn thế nào?" Trần Lương hỏi
"Muốn sống, muốn được an toàn, không phải ngày ngày đi đánh trận. Ngươi sắp xếp như nào cũng được, miễn là an toàn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372617/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.