Chương trước
Chương sau
Trần Lương giơ mũi thương kề cổ Luận Kha, tra hỏi: "Vì sao các ngươi tới đây?"
"Bọn ta theo lệnh của Đại tướng quân Ngọ Sứ Quân đến đây thảo phạt Mùi Sứ Quân"
"Thảo phạt? Chỉ bằng 2 ngươi và mấy nghìn binh lính?"
"Bọn ta tới trước, đại quân đang trên đường tới đây"
"Sao các ngươi phải tới trước?"
"Ngăn Mùi Sứ Quân xâm chiếm Ngư Châu" Luận Kha trả lời dứt khoát
"Tạm coi vậy đi. Ngươi đã rơi vào tay ta, ngươi tính sao đây?"
"Ngươi có thể bắt giữ ta sau này trao đổi tù binh"
"Ta không thích tù binh, cho ngươi 2 lựa chọn. Thứ nhất, chết. Thứ hai, làm việc cho ta 100 năm, ta giữ mười phần trăm thánh hồn của ngươi"
Luận Kha ngẩng cao đầu, nói "Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu..."
"Lắm mồm" Lời nói còn chưa dứt, đầu Luận Kha đã rời khỏi thân "Bảo ngươi nói đáp án, không ai bảo ngươi đọc sách thánh hiền" Trần Lương nói trước thủ cấp không xác của Luận Kha.
Huyết Độc Trùng Sư đứng cạnh, bị máu phọt vào mặt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Trần Lương quay sang nhìn hắn, nói:
"Giờ đến lượt ngươi"
"Ta, ta ..." Huyết Độc Trùng Sư lắp bắp, còn chưa kịp nói, Trần Lương đã ngắt lời "Mà thôi, ngươi thì ta đành phải đọc trí nhớ vậy"
Vừa nói xong, Trần Lương chặt 1 phát vào cổ Huyết Độc Trùng Sư, đánh hắn ngất đi. Nếu không phải vì cần biết thêm các kiến thức về độc trùng thì Trần Lương cũng không muốn phải đi đọc trí nhớ của đối phương.
Cái gì quá cũng đều có hại. Đọc trí nhớ của vài chục người thì không sao, nhưng khi số lượng quá nhiều, bản thân người lạm dụng sẽ bị loạn trí nhớ, thậm chí điên loạn không biết mình là ai.
Hải Thượng Trung từng gặp 1 gã tinh thần lực đại sư, là một người vô cùng tò mò, cái gì cũng muốn biết, vì vậy số lượng nạn nhân bị hắn đọc trí nhớ lên tới mấy ngàn người. Cuối cùng bản thân hắn rơi vào trạng thái đa nhân cách. Lúc hắn nghĩ mình là nô lệ, lúc thì là đại phú thương, lúc thì nông dân chăn rau, lúc lại nghĩ mình là gái lầu xanh....
Lúc trước Trần Lương nghĩ mình thoải mái đọc, nhưng giờ tính toán chỉ sợ trong chiến tranh phải đọc không ít, nên cũng hạn chế dần.
Xem xong trí nhớ của Huyết Độc Trùng Sư, Trần Lương thu được 2 thông tin hắn đang cần biết.
2 tên này không phải người của Ngọ Sứ Quân mà thuộc về Thìn Sứ Quân. Thìn Sứ Quân hiện đang là một trong ba Sứ Quân mạnh nhất, đã chiếm được một lượng lớn lãnh thổ trải rộng khắp Giang Đông Quốc, trong đó có Ngư Châu.
14 ngày trước, Ngư Châu xảy ra động đất, để lộ ra một mỏ Bạch Cương Thiết nằm sâu trong lòng đất. 2 tên này được cử đến đây để kiểm tra thật giả
Bạch Cương Thiết rất cứng rắn, có khả năng hấp thu và nâng cao nguyên khí, linh khí. Vì vậy thường được sử dụng để chế tạo Bách Thánh Khí. 2 tên này đã dò xét qua, nhận thấy trữ lượng kim thiết không hề nhỏ, có thể khai thác hàng chục năm với giá trị vô cùng lớn.
Muốn khai thác Bạch Cương Thiết không thể sử dụng phàm nhân, mà phải là Hoàng cấp trở lên mới được.
2 ngày nữa, 20 vạn đại quân sẽ tiến đến đây, mang theo đại pháo và Trận Pháp Sư để xây dựng một thành lũy vững chắc, mở rộng diện tích của Ngư Châu lên hàng chục lần.
Ngư Châu là một thị trấn gần biển, nhiều sông hồ, thuận tiện đi lại. Nhưng do xuôi về phía nam có Thanh Thiên Hải Thành đã xây dựng một cảng biển rất lớn, vì vậy Ngư Châu mới không có thuyền bè cập bến, khó phát triển.
Nhưng nếu Ngư Châu có 1 mỏ Bạch Cương Thiết, lại được thừa hưởng sự sầm uất của Thanh Thiên Hải Thành và được đầu tư mở rộng thì sau này sẽ có tiềm năng phát triển vô hạn, thậm chí vượt qua Thanh Thiên Hải Thành.
Thông tin thứ 2 Trần Lương quan tâm là cách nuôi dưỡng và điều khiển 7 con Huyết Độc Trùng. Huyết Độc Trùng chỉ ăn độc huyết để sống và tăng cường độc tính của nó.
Điều này đã phá hủy hoàn toàn ý niệm nuôi dưỡng độc trùng trong cơ thể hắn. Vì để có được độc huyết, Trần Lương sẽ phải luyện hóa các loại độc tố để máu hắn dần nhiễm độc. Nhưng cơ thể hắn lại là vạn độc bất xâm, huyết dịch của hắn sẽ phá hủy toàn bộ độc dược tiến vào, vì vậy tu luyện độc huyết là không thể nào.
Môi trường sống của Huyết Độc Trùng là trong huyết dịch và phải ở ngoài môi trường tự nhiên. Nếu đưa vào trong Không Thú, chúng sẽ bị suy yếu dần rồi chết, cho dù là chúng được ở trong vật chủ trong Không Thú cũng vẫn chết.
Điều khiển 7 con Huyết Độc Trùng không quá khó. Bọn chúng đã bị thuần hóa, lại không có trí tuệ. Trần Lương chỉ cần mang chúng rời xa chủ cũ, nuôi dưỡng chúng trong một thời gian là có thể sử dụng tinh thần lực điều khiển chúng.
Trần Lương không dùng được nhưng có thể cho người khác. Hắn quyết định cứ giữ lại dùng, sau này tính. Trước mắt để cho 7 con Huyết Độc Trùng quay trở lại cơ thể tên Huyết Độc Trùng Sư và trói kỹ lại, sau tính. Hắn có việc trước mắt rất gấp.
Trần Lương ra lệnh triệu tập tất cả Trưởng lão khách khanh và Võ Giác đến Ngư Châu ngay lập tức. Hắn cho Tiếu Ngạo về đưa đi cho nhanh. Mỗi lần vận chuyển, Tiếu Ngạo có thể đưa được 5 người đi cùng qua Không Gian Truyền Tống.
Đồng thời Chu Minh cùng Ưng Sát thống lĩnh 9000 quân lính đi đến Ngư Châu.
Trần Lương quyết định lựa chọn Ngư Châu làm căn cứ chính của mình sau khi xem xét rất nhiều yếu tố.
Thứ nhất là ở đây có sông núi, đất đai trù phú, phì nhiêu.
Thứ hai, Ngư Châu diện tích bé, nhưng bao quanh nó lại là một vùng đất bằng phẳng, rộng lớn.
Thứ ba, giao thông thuận tiện, lại là cửa ngõ của nhiều tuyến đường huyết mạch. Sở dĩ Ngư Châu kém phát triển do không được chú trọng đầu tư, nguồn lực đổ dồn về Thanh Thiên Hải Thành cách đó 30 dặm.
Thứ tư chính là Bạch Cương Thiết
Thứ năm hắn cần có một nơi làm tổng bộ riêng, không phụ thuộc vào bên nào. Chi nhánh ở Hải Hãn Thành nằm dưới sự bảo hộ của Như Lão sẽ an toàn nhưng đồng nghĩa không hoàn toàn tự do.
Trần Lương gọi Truyền tin thạch báo cáo tin tức cho Như Lão. Nghe đến Bạch Cương Thiết, Như Lão cũng tiếc lắm, nhưng cũng đành chịu. Hiện giờ quân lực mỏng, lại chia đi đánh chiếm các nơi, cho dù lão sở hữu mỏ Bạch Cương Thiết cũng sẽ khó giữ.
Như Lão có được 10 năm yên ổn, lí do rất lớn là nhờ Hải Hãn Thành có trận pháp cấp 8 sơ đẳng bảo vệ. Ngư Châu hoàn toàn không có bất cứ trận pháp hay địa thế phòng hộ nào, lão mà ra đấy thì chỉ có chết.
Trần Lương lại khác, hắn có số lượng tiên nhân nhiều hơn Như Lão, có đại pháo mạnh hơn của Như Lão, lại là Trận Pháp Sư thiên tài và đủ thứ tài nguyên khác để có thể xây dựng một Ngư Châu tay trắng thành một nơi bất khả xâm phạm.
22 Trưởng lão khách khanh trong chốc lát đã có mặt đầy đủ. 10 năm thời bình, bọn hắn được tự do đi lại. Bây giờ chiến tranh toàn diện nổ ra, bọn hắn đều phải có mặt tại Hải Hãn Thành từ trước.
Trần Lương thông báo vắn tắt tình hình và tính toán phương án tác chiến. Đáng nhẽ Huyết Vô Thần phải có mặt ở đây trợ giúp Trần Lương, có điều hắn đang phải mang quân đi đánh trận nên không tới được. Huyết Vô Thần là người của Trần Lương, nhưng do tình huống ở Ngư Châu phát sinh đột ngột, nên cũng không thể trách hắn hay Như Lão lạm dụng.
Sau nửa ngày, bọn hắn có được 6 nhóm mưu kế, mỗi nhóm 6 mưu kế, tổng cộng 6x6 36 mưu kế, tương ứng với 36 đối sách cho 36 tình huống có thể xảy ra.
Nhóm mưu kế thứ 1, trước khi đại quân địch đến, chúng ta đánh chiếm Ngư Châu. Sau đó sẽ tiến hành 1 trong 6 mưu kế.
- Mưu kế thứ 1, nếu địch một đường thẳng tiến vào Ngư Châu, không có kiểm tra phòng bị. Chúng ta sẽ đứng trên tường thành, đợi địch vào đủ gần sẽ nã đạn pháo
- Mưu kế thứ 2, nếu địch cho thám tử đi trước kiểm tra, chúng ta sẽ giết thám tử rồi so đấu thẳng mặt
- Mưu kế thứ 3, nếu pháo của địch yếu hơn, chúng ta sẽ bảo vệ, hỗ trợ đại pháo
- Mưu kế thứ 4, nếu pháo của địch ngang bằng, chính ta so nhân lực
- Mứu kế thứ 5, nếu tiên nhân ta nhiều hơn, mạnh hơn, hãy dùng đại pháo cản chân đám lính dưới đất
- Mứu kế thứ 6, nếu kẻ địch hơn ta cả về pháo, và nhân lực. Chúng ta rút lui
Nhóm mưu kế thứ 2, không động đến Ngư Châu để quân địch chủ quan.
- Mưu kế thứ 1, nếu tướng địch tập trung ở nhiều chỗ, canh phòng có kẽ hở, ám sát tướng địch
- Mưu kế thứ 2, ...
...
Người chủ trì, đóng vai trò nhiều nhất để ra được túi khôn 36 kế sách này là Võ Giác. Trần Lương vỗ vai hắn, khen
"Hay lắm Võ Giác. Ngươi khiến ta phải lau mắt mà nhìn. Không ngờ ngươi lại có tài quân sự như thế"
"Môn chủ quá khen. Khi ta còn là thiếu chủ trong gia tộc, các bậc trưởng lão thay nhau truyền dạy ta rất nhiều môn học, đặc biệt là kế sách chiến đấu chống lại kẻ thù. Ta đích thân ra trận cũng không ít, vào sinh ra tử cùng các chiến binh trong tộc. Nếu không có chút bản lãnh này, ta sớm đã tử trận sa trường" Võ Giác nói về gia tộc, thoáng có chút đượm buồn trong ánh mắt.
"Khi nào xong việc ở Giang Đông Quốc, ta sẽ giúp ngươi trả thù" Trần Lương an ủi. Tình cảnh của hắn cùng Võ Giác đều giống nhau, cả gia tộc bị người ta giết hại mà bản thân chỉ có thể chạy trốn.
"Đa tạ môn chủ. Giờ còn phiền ngài đi thám thính quân địch để chúng ta lựa chọn đối sách ứng chiến"
"Được. Chờ tin ta"
Cách đó hơn 1 ngày hành quân, 30 vạn đại quân của Thìn Sứ Quân do tướng cầm đầu là Trương Long Sát. Đi bên cạnh hắn là 9 tướng quân cùng 10 quân sư do Bạch Tú Thủy cầm đầu.
Bạch Tú Thủy tuổi đời còn trẻ nhưng đã bước lên hàng ngũ chỉ huy, được giao trọng trách toàn quyền điều quân, cho thấy được thiên phú quân sư của nàng thuộc hàng tuyệt đỉnh. Nàng chính là học trò ưng ý nhất của Thái Bạch Tinh Quân, 1 trong 8 đại quân sư của Giang Đông Quốc.
Nàng không chỉ là quân sư, mà còn là Trận Pháp Sư cấp 6 tài năng. 9 quân sư còn lại, người cũng là Trận Pháp Sư, người lại là luyện đan sư, Luyện khí sư, Kỳ sư.
30 vạn đại quân này là tập hợp từ mấy thành gộp lại. Bạch Tú Thủy đã nhìn ra được ưu điểm tuyệt vời của Ngư Châu, lại thêm có mỏ Bạch Cương Thiết nên quyết định rời bỏ mấy thành kia, xây dựng Ngư Châu lớn mạnh, làm bàn đạp xâm chiếm Hải Hãn Thành.
Bạch Tú Thủy còn đang tiếc không thể xâm chiếm Hải Hãn Thành sớm hơn. Trong mắt nàng, Như Lão cùng Mùi Sứ Quân chỉ là một đám tàn binh, không tạo nổi sóng. Nhưng cũng cần sớm tiêu diệt kẻo có ngày chúng tạo ra sóng lật thuyền.
Lần dẫn quân này, nàng có đem theo 2 Trận Pháp Sư cấp 7. Chỉ cần bố trí xong trận pháp cấp 7 ở Ngư Châu, nàng sẽ chiêu mộ thêm cao thủ, lập kế sách đánh Hải Hãn Thành.
Bạch Tú Thủy lấy Truyền tin thạch ra gọi cho Luận Kha, vẫn không được.
"Vẫn không gọi được Luận Kha sao?" Trương Long Sát hỏi
"Không gọi được. Theo tin tức gần nhất, Mùi Sứ Quân cho 1 tên Hoàng cấp võ giả đến điều tra nhưng không thu được bất kỳ thông tin gì. Không hiểu 2 tên này gặp phải vấn đề gì mà không liên lạc được. Chả nhẽ 1 bên khác có được thông tin về Bạch Cương Thiết nên đã ra tay giết chết 2 người kia?" Bạch Tú Thủy lẩm bẩm như tự nói với mình
"Bọn hắn đã được lệnh là chỉ đối phó với phàm nhân. Gặp tiên nhân thì ẩn nấp và báo tin cho ngươi. Làm sao có người có thể giết bọn hắn trước khi bọn hắn kịp báo tin?"
"Đấy chính là vấn đề. Chỉ sợ chúng ta đến Ngư Châu sẽ gặp biến số lớn"
"Mọi biến số đều có thể giải quyết. Chúng ta là bên sớm nhất có tin tức về Bạch Cương Thiết. Không bên nào có thể điều động được một số lớn quân lính như này đến Ngư Châu trước chúng ta. 4 khẩu đại pháo, 10 tướng quân Huyền cấp võ giả, 20 Hoàng cấp phó tướng, 10 quân sư tài năng, 30 vạn binh lính được huấn luyện và trang bị tận răng.
Ngươi còn sợ cái gì" – Trương Long Sát tự tin nói
"Không phải ta sợ. Trách nhiệm của quân sư là dự đoán các khả năng có thể xảy ra. Và càng phải đề phòng khả năng xấu nhất.
Mai là đến Ngư Châu rồi. Để xem có chuyện gì" Bạch Tú Thủy nói
-------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.