Chờ đợi Ngạo Thiên hồi phục, Trần Lương cùng nó và Tiếu Ngạo đi đến Bát Hoang Nguyên Sinh. Hắn cũng cần luyện tập thêm thương pháp, đưa Hải Hoàng Thương đại thành.
Không Gian Truyền Tống của Tiếu Ngạo có thể đạt được khoảng cách tối đa 100 dặm, sau 3 lần truyền tống là đủ để bọn hắn bước chân vào Bát Hoang Nguyên Sinh.
Một đường tiến lên, Trần Lương đã tới gần vùng trung tâm được gọi là ám vực của Bát Hoang Nguyên Sinh.
Ám vực là một tòa núi rộng lớn không nhìn thấy biên giới. Muốn bước lên trên tòa núi đấy phải bay qua vực sâu ngàn trượng. Nhưng chân chính ám vực lại không phải phía trên núi, mà là trong lòng núi.
Muốn vào ám vực phải đi xuống vực sâu ngàn trượng, tìm đến lối vào mới chính thức nhìn thấy thế giới ám vực.
Đích đến của Trần Lương không phải quanh quẩn bên ngoài vùng trung tâm như Ngạo Thiên lúc trước mà là tiến vào ám vực.
Bay xuống nơi vực sâu ngàn trượng, Trần Lương dần cảm thấy tinh thần lực của hắn bị hạn chế hơn rất nhiều. Nơi đây có 1 loại khí ngăn cản tinh thần lực, khiến cho hắn cố hết sức cũng chỉ cảm nhận được 100 trượng xung quanh. Nhưng cố sức vậy rất mệt mỏi tinh thần, nên hắn chỉ để 3 trượng khu vực tinh thần lực, chủ yếu nhận biết cảnh vật bằng thị giác.
Mặt đất nơi vực sâu rậm rạp cây cỏ cao ngang đầu gối và rất ẩm ướt. Trần Lương lựa chọn bay cách đám cây một thước, đề phòng bị các loài yêu thú sống trong và trên mặt đất tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372605/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.