(Chương này được hoàn thành vào ngày 30 tháng Chạp, năm Kỷ Hợi)
Đi ngang qua một cửa hiệu bán quất, mẫu thân Trần Lương mới chỉ lên 2 câu đối nói:
"Ông nó nhìn xem, 2 câu đối này hay quá"
Phụ thân Trần Lương ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm đọc:
"Thịt mỡ dưa hành, câu đối đỏ.
Cây nêu tràng pháo, bánh chưng xanh.
Thật là hay. Trưa nay chúng ta phải làm một bữa như này mới được"
"Nét chữ uyển chuyển thật là đẹp. Tuyết nhi nhớ hồi bé hay thấy có các lão giả ngồi viết các chữ kiểu này, giờ không còn thấy nữa" Tuyết Hoa nói
Chủ quán ở trong thấy trước cửa dừng lại mấy người liền ra mời chào:
"Quan khách, mời vào xem quất. Quất của ta có rất nhiều thế đẹp, thế tài lộc, được lấy trực tiếp từ vườn Quất Lâm "
"Chủ quán, mấy chữ này rất đẹp, là ông viết?" Tuyết Hoa hỏi
"Không phải, cách đây nhiều năm, có một ông đồ hàng năm đều ở trước cửa quán của ta, bày ra dụng cụ, ngồi bán chữ. Mấy chữ này là lão viết tặng cửa hàng"
"Ông đồ đó năm nay có còn ngồi ở đây không?"
"Người mua chữ càng ngày càng ít. Mấy năm nay ông đồ không còn làm nghề bán chữ nữa" chủ quán lắc đầu nói
"Thật đáng tiếc" Một lão giả đứng cạnh đó nói xen vào "Hàng năm ta đều qua đây mua của ông đồ 1 chữ hoặc 1 câu đối về treo nhà. Mấy năm qua muốn gặp lão mà không được, không biết lão đã đi đâu"
Lão giả trầm ngâm một chút, nói: "Chủ quán, có thể cho ta xin ít giấy bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372595/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.