Một lão giả hướng Trần Lương hỏi: "Tiểu tử, giờ chúng ta đi đâu?" 
"Gọi ta là thiếu gia" 
"Nếu không đâu?" Lão giả nhíu mày hỏi 
"Vậy ngươi có thể rời đi" 
Im lặng 1 giây, lão giả đành nói: "Thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?" 
"Theo ta" 
Trần Lương kéo theo đám người đi về phương bắc 20 dặm. 
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, không biết hướng đi dễ lạc đường. 
Nơi đây là dãy núi biên giới ngăn cách Ác Nhân Cốc với thế giới bên ngoài, sương mù rất dày đặc. 
Đám sương mù này chính là một lớp che dấu tự nhiên giúp Hải Thượng Trung cất giữ bảo tàng thứ hai của mình. 
"Các ngươi đứng ngoài này chờ ta" Trần Lương phân phó. 
Hắn cưỡi trên Tam Nhãn Lang, đi cạnh Tiếu Ngạo Cửu Thiên tiến vào trong đám sương mù dày tới mức không nhìn rõ 2 tay. 
Hải Thượng Trung đã khéo léo bày rất nhiều những tiểu trận pháp không gian ở đây. Nếu không biết cách đi thì sau một hồi sẽ trở ra ngoài, không may thì kẹt trong đây cả đời. 
Dù biết đường nhưng Hải Thượng Trung muốn đi qua cũng cần nửa ngày. Riêng Trần Lương, nhờ có Tam Nhãn Lang cùng Đại Địa Ngưu Ma Vương, tốc độ hẳn là tăng lên nhiều, chỉ nửa canh giờ đã tới được hang động cần đến. 
Một cái hang trống không, nhỏ bé trông cực kỳ bình thường, không có gì đáng xem. Trần Lương đi vào, lấy ra một vần hình nắm đấm cửa, ấn lên trần hang. Vật hình nắm đấm cửa này nằm trong bảo tàng thứ 1. Nếu bản tàng thứ 1 bị mất, Trần Lương vẫn có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-ac-nhan-ai-la-thien-nhan/1372582/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.