Chương trước
Chương sau
Cấp độ tinh thần lực phụ thuộc vào tri thức, trải nghiệm của mỗi người. Tinh thần lực cao, thấp không ảnh hưởng tới sức mạnh thân thể, vì vậy nó không giúp gia tăng tuổi thọ cho nhân loại. Sở hữu tinh thần lực cấp 9 nhưng nếu tu vi ở Luyện thể cảnh thì vẫn chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Đây là lí do chính để những người theo đuổi nghề nghiệp không phải võ đạo vẫn cần tăng lên tu vi của bản thân. Tinh thạch họ kiếm được cũng thường chia làm hai phần, một phần để mua nguyên liệu để bản thân sử dụng, một phần để mua các đan dược, linh dược tăng tu vi.
Ngoài tăng tuổi thọ, tu tăng lên cũng giúp họ có được khả năng bảo vệ bản thân trước các võ giả. Cho dù cùng cấp tu vi đánh không lại, nhưng ít ra vẫn có sức lực để chạy trốn hoặc đánh lại những võ giả yếu hơn 2, 3 cấp.
Điển hình như khi trưởng lão của Hoàng Chưng gia tộc là Trận Pháp Sư có tu vi Huyền cấp. Lão chỉ cần vận dụng tu vi Huyền cấp phi thương vào Trần Lương là đã quá đủ để hạ gục một yêu nghiệt võ đạo nhưng tu vi mới chỉ ở Giáp Linh cảnh.
- --
“Bá Lăng tiền bối, gần môn phái của vãn bối không có nhiều nguyên liệu đa dạng và đầy đủ như ở Ngân Cơ Thành. Vì vậy nhờ tiền bối cùng ta đi mua chút đồ”
“Bên ngươi chỉ có mỗi dụng cụ thôi sao?”
“Đúng vậy”
“Ngươi muốn mua dùng trong bao lâu?”
“Vãn bối cần nguyên liệu và dụng cụ luyện khí đủ dùng trong 5 năm cho 2 việc. Thứ nhất là để tiền bối rèn bảo khí cho môn phái. Thứ hai là để tiền bối truyền dạy luyện khí cho khoảng 50 đệ tử.”
“5 năm thì hơi khó, vì cần rất nhiều tinh thạch mua nguyên liệu. Ít nhất cũng phải 15 vạn tinh thạch cấp 1”
“Được, vậy chúng ta sẽ dùng 20 vạn tinh thạch cấp 1 để mua nguyên liệu lần này. Nếu thiếu sẽ bổ sung sau”
“Ngươi lại có nhiều tài phú như vậy?” Bá Lăng thốt lên
“Siêu năng lực của vãn bối chính là giàu” Trần Lương mỉm cười.
Mấy trăm năm sống tại Ngân Cơ Thành, Bá Lăng rất rõ ràng mình cần mua đồ tại những đâu. Một cửa hàng hẳn không đáp ứng được bọn hắn thì 5 cửa hàng. Cùng là đồng tộc, lại hay mua đồ, Bá Lăng có được giá cả rất ưu đãi rất nhiều so với Trần Lương ra ngoài mua.
Bá Lăng dành thêm 1 ngày để chào tạm biệt mọi người rồi cùng Trần Lương và Trương Phá Vân rời đi.
Đã nửa năm rời khỏi Khai Thiên Môn, Trần Lương cần về gấp giải quyết các vấn đề đang tồn tại trong môn phái. Một đường thẳng tiến, 2 tuần sau hắn đã trở về tới cửa của Khai Thiên Môn.
Đứng đợi hắn là Tuyết Hoa cùng toàn bộ đệ tử môn phái. Nửa năm không gặp, trông nàng ngày càng thành thục hơn, có thêm mấy phần mặn mà.
Trước mặt nàng lúc này là 1 lão giả, 1 trung niên và 1 thanh niên đeo mặt nạ, chính là Trương Phá Vân, Bá Lăng và Trần Lương.
Trần Lương lúc này đã lộ ra thân phận chưa chết, lại còn giết thêm một trưởng lão của Quỷ Địa Phái, chắc chắn sẽ nằm trong danh sách truy nã gắt gao.
Một mình hắn còn dễ bỏ chạy, nhưng môn phái thì không phải muốn đi liền đi. Vì vậy tốt nhất là hạn chế những người biết hắn là trưởng môn của Khai Thiên Môn.
Sau 1 ngày ăn uống cùng nghỉ ngơi, Trần Lương nhanh chóng hội họp những người chủ chốt.
Tuyết Hoa là người báo cáo đầu tiên:
“Tổng số thành viên tại Khai Thiên Môn là 122 người. Hiện nay việc buôn bán Không Vật vẫn diễn ra ổn thỏa, mỗi ngày đều bán ra 2, 3 Không Vật, chủ yếu là tiểu Không Vật, thu về trung bình 3000 tinh thạch cấp 1.
Thực ra chúng ta có thể bán được nhiều hơn. A Phủ và Chu Minh có rất nhiều ý tưởng để mở rộng kinh doanh, nhưng nguồn cung lại gặp vấn đề. 5 Trận Pháp Sư cấp 5 và 1 Trận Pháp Sư cấp 6 được tuyển mới tại nửa năm trước, sau khi công tử đi được 3 tháng liền trở mặt.
Bọn hắn thấy công việc kinh doanh chủ yếu dựa vào mình, nên đã yêu cầu tăng thu nhập. Mỗi Không Thạch làm ra, bọn hắn yêu cầu nhận 100 tinh thạch cấp 1, cao gần gấp 3 so với ban đầu.
Chỉ có Vạn Lan Nhu không đưa ra đòi hỏi gì, ngược lại giúp đỡ môn phái rất nhiều. Những lúc thiếu Không Vật bán ra, đặc biệt lúc 6 người kia không chịu làm việc để đòi tăng lương, Vạn Lan Nhu gác hết mọi việc, ngày đêm ngồi trong trận pháp chế tạo Không Vật.
Điều đó không thể kéo dài lâu, ta đành chấp nhận yêu sách của 6 kẻ kia, chờ công tử về phân phó.”
“Tất cả là tại ta” Trần Lương thở dài “Quá chủ quan, đã truyền dạy cho bọn hắn phương thức chế tạo trận pháp không gian chế tạo Không Vật. Nếu không, bọn hắn cũng không dám nghênh ngang như vậy. Được rồi, chuyện này không khó, đuổi hết bọn hắn đi là xong. Có ta ở đây, không sợ thiếu hàng cho các ngươi bán. Ngày mai A Phủ cùng Chu Minh cùng ngồi với ta bàn kế hoạch kinh doanh”
Trần Lương quay qua Ưng Sát hỏi:
“Về phần đệ tử võ đạo thì sao?”
“Sau khi Môn chủ rời đi, do lượng võ kỹ quá ít, nhiệm vụ lại hiếm hoi nên nhiều người đã rời bỏ tông môn.
Hiện giờ số lượng đệ tử là 115 người, trong đó 7 Cự Linh, 10 Giáp Linh, 57 Tiên Linh, 22 Vạn Nhiên, 19 Tam Tinh.”
“Sắp tới ta sẽ tổ chức một đợt tập huấn. Ngươi đã triệu tập tất cả đệ tử về chưa?”
“Còn vài người đang trên đường trở về”
Trần Lương quay qua Chu Minh hỏi:
“Ngươi có ý kiến gì không?”
“Chúng ta mới thành lập, cái gì cũng thiếu. Nhưng theo ta, thiếu nhất chính là sự trung thành và gắn kết của các đệ tử. Nửa năm qua mọi người có biết nhau hơn nhưng vẫn đa phần là ai làm việc nấy. Tông môn cũng chưa cho đệ tử được gì nhiều nên tâm lý đi hay ở đều là có trong lòng mọi người”

Sau nửa ngày bàn bạc, nhóm người Trần Lương đi tới Trận Đường, nơi tập trung làm việc của các Trận Pháp Sư. Chỉ nhìn vào chỗ ngồi cũng cho thấy rõ mối quan hệ trong đây.
Vạn Lan Nhu ngồi riêng 1 chỗ, còn lại 6 kẻ kia ngồi gần nhau, tựa như kề vai sát cánh, cùng tiến cùng thối. 6 kẻ này đã nhiều lần chiêu mộ, nịnh nọt, dọa nạt Vạn Lan Nhu về cùng phe với bọn hắn, để cùng ép tăng lương lên cao hơn nữa.
“6 người các ngươi bị đuổi. Ngay lập tức rời khỏi đây” Trần Lương đeo trên mình chiếc mặt nạ sắt lạnh lùng nói.
“Ngươi không thể đuổi bọn ta đi, nếu không lấy ai tạo ra Không Vật. Vạn Lan Nhu 8 ngày mới tạo được 2 tiểu Không Vật, còn xa mới đủ”
“Các ngươi quên ai đã dạy trận pháp cho các ngươi sao. Chỉ cần có ta, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu”
6 Trận Pháp Sư nhìn nhau. 3 tháng không gặp Trần Lương, bọn hắn liền bị lòng tham che mắt, quên mất tài năng của vị môn chủ này
“Môn chủ, ta biết lỗi, là ta sai. Mong công tử cho được ở lại cống hiến cho tông môn. Môn chủ cũng đỡ mất công dạy dỗ lại từ đầu” Một kẻ nhỏ con nhất trong số 6 người bước lên chắp tay nói.
“Khắc Minh, chúng ta đã thống nhất cùng tiến cùng thối. Ngươi chưa gì đã đầu hàng là thế nào”
“Các ngươi cùng thối đi, tha cho ta được ở lại học tập trận pháp từ Môn chủ. Các ngươi là dụ dỗ ta vào. Giờ ta đã nhận ra quang minh để quay về chính đạo”
“Ngươi!!!”
“Được rồi, không cần cãi nhau. Cả 6 người các ngươi đều phải rời đi, không một ai được ở lại” Trần Lương phán quyết.
“Môn chủ là người trực tiếp chỉ dạy trận pháp cho bọn ta. Bọn ta rất quen thuộc khí tức, cử chỉ của môn chủ. Ngươi không phải môn chủ. Môn chủ sao lại phải đeo mặt nạ. Các ngươi lợi dụng Môn chủ ra ngoài liền phản bội đoạt môn” Vị Trận Pháp Sư cấp 6 duy nhất trong nhóm quát lớn.
“Điều đó còn chưa đến lượt ngươi nói. Mau cút ra ngoài” Ưng Sát quát
“Người đâu, phản rồi. Mau bắt lại những kẻ này phản bội tông môn. Ai bắt bọn chúng sẽ được trọng thưởng” vị Trận Pháp Sư cấp 6 này cố gắng hét thật to.
“Phản rồi, phản rồi” 5 Trận Pháp Sư cấp 5 còn lại đồng thanh hô
Trần Lương phất tay. Ưng Sát từ sau chạy lên vả miệng cả 6 tên, sau đó sai người nhém chúng ra ngoài.
“Chu Minh, tìm cho ta 10 Trận Pháp Sư cấp 5”
“Đã rõ” Chu Minh chắp tay nói.
“Vạn Lan Nhu, đa tạ nàng đã trung thành với Khai Thiên Môn. Từ nay, nàng sẽ là trưởng lão phụ trách Trận Đường. Về lợi ích khi làm trưởng lão, Tuyết Hoa sẽ nói cho nàng biết” Trần Lương hướng tới Vạn Lan Nhu nhẹ nhàng nói. Nếu bỏ mặt nạ ra sẽ thấy hắn đang mỉm cười hài lòng với một nữ Trận Pháp Sư vừa tài năng, vừa xinh đẹp lại có tấm lòng trung trinh.
“Đa tạ Môn chủ”
“Có bất kỳ vấn đề gì tại trận pháp, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi ta”
Nói xong Trần Lương ngay lập tức rời đi. Tiếp theo hắn sẽ gặp các đệ tử võ đạo, những người sẽ gắn bó với hắn trong kế hoạch gia tăng sức mạnh Khai Thiên Môn trong 3 năm tới.
Bước chân vào võ đường là đông đủ toàn bộ đệ tử. Trần Lương nhìn một hồi rồi nói:
“Trước tiên, với tư cách là môn chủ, ta gửi lời xin lỗi tới mọi người đã vắng mặt nửa năm trong khi Khai Thiên Môn vừa mới thành lập, mọi thứ đều chưa có quy củ. Tối nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người. Thực phẩm đều là linh đan, linh dược, thịt yêu thú giúp mọi người tăng lên tu vi.”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên
“hay lắm”
“Môn chủ anh minh”
Trần Lương mỉm cười trong mặt nạ sắt nói tiếp:
“Sắp tới đây, ta có một kế hoạch rèn luyện 3 năm, đảm bảo giúp mọi người tăng lên ít nhất 1 tiểu cảnh giới, thậm chí 1 đại cảnh giới.
Đặc biệt, Cự Linh cảnh có thể bước vào Hoàng cấp, trở thành trụ cột của Khai Thiên Môn”
Bên dưới liền xôn xao
“Chỉ 3 năm, sao có thể đột phá tu vi nhiều như vậy được”
“3 năm, trừ khi ăn, ngủ trong bảo dược may ra mới có thể tăng lên mảng lớn tu vi, nhưng ở đây cũng có tới cả trăm người, kiếm đâu ra nhiều thế được”
“Ta mới bước vào Cự Linh được 17 năm. Ta tự biết bản thân thiên phú không cao, không dưới 100 năm thì không thể bước vào Hoàng cấp được. Thậm chí cả đời dừng ở Cự Linh cũng là bình thường” Một trong bảy Cự Linh võ giả lắc đầu nói
“Ta đã vào Cự Linh cảnh gần 300 năm nhưng vẫn chưa thấy có được hi vọng vào Hoàng cấp” Một lão giả thở dài. Thực chất, lão gia nhập Khai Thiên Môn là để an hưởng tuổi già. Vì lão chỉ còn lại 150 năm tuổi thọ, cảm thấy không thể tiến thêm một bước, nên không còn muốn cố gắng, không muốn ra ngoài đối mặt với nguy hiểm để tìm kiếm cơ duyên.
Lão cho rằng một môn phái mới như Khai Thiên Môn, Cự Linh giả sẽ có vai trò quan trọng nên muốn tìm kiếm một chút lộc lá, vinh quang nơi đây.
Trần Lương giơ tay ra hiệu mọi người trật tự:
“Ta biết không mấy người tin tưởng điều này. Nhưng ta dám nói ắt có điều chắc chắn. Nửa năm vừa rồi, ta cũng là đạt được cơ duyên lớn mang về cho mọi người để lớn mạnh Khai Thiên Môn. Tuy nhiên, ta có 2 yêu cầu.
Khóa huấn luyện này kéo dài 3 năm, ta sẽ phải bỏ ra vốn lớn giúp mọi người lớn mạnh tu vi bằng cả chục, cả trăm năm tu luyện. Vì vậy yêu cầu đầu tiên là ai tham gia sẽ phải thề cả đời trung thành cùng Khai Thiên Môn. Tất nhiên sau này Khai Thiên Môn sẽ lớn mạnh, những người đi theo cũng sẽ thụ hưởng nhiều tài lộc.
Yêu cầu thứ 2. Muốn khóa huấn luyện đạt hiệu quả cao nhất, các ngươi cần hoàn toàn đặt niềm tin vào ta, làm theo mọi điều ta nói.
Khóa huấn luyện này không bắt buộc tham gia. Ai cảm thấy không thể gắn bó cùng Khai Thiên Môn hoặc không thể tin tưởng ta thì có thể lựa chọn làm đệ tử bình thường tại Khai Thiên Môn. Những người tham gia sẽ được đưa vào đội ngũ đệ tử nòng cốt, có nhiều đặc ân so với đệ tử bình thường.
Các ngươi không phải trả lời ngay. Sáng mai tất cả tập trung tại đây rồi đưa ra quyết định của bản thân. Ai có câu hỏi gì không?”
“Môn chủ, nếu sau 3 năm, tu vi không tăng lên thì sao?”
“Thì người đó thực sự là phế vật, bị đuổi khỏi tông môn. Nhưng Khai Thiên Môn cũng không lấy lại những thiên tài địa bảo đã cho hắn”
Một ngày trôi qua, các đệ tử tập trung tại võ trường đã phân ra làm hai khu vực.
Một khu vực ít người, là những người không muốn tham gia huấn luyện. Trần Lương không hỏi lí do, nhưng ai cũng đều hiểu là bọn hắn không nguyện ý tin tưởng, không nguyện ý cam kết đi theo một vị môn chủ tu vi chưa tới Hoàng cấp, còn môn phái thì vừa mới thành lập nửa năm, lực lượng thì yếu kém.
Một môn phái nằm trên một địa mạch linh khí dồi dào, nhưng tồn tại được hoàn toàn nhờ vào trận pháp mà không có cường giả đỉnh cao thì sớm muộn cũng lụi tàn.
Bọn hắn không nguyện thề gắn bó, nhưng đa số đều tiếp tục ở lại, chỉ có một ít rời đi. Dù sao nửa năm qua bọn hắn vẫn có được một nơi tu luyện tốt, cuối tháng được phát đan dược. Môn chủ về chắc cũng sẽ có những chuyển biến tốt. Và một phần vì muốn biết những người kia sau 3 năm sẽ như nào.
Khu vực đông người, là những người nguyện ý sống chết cùng môn phái. 72 người này bao gồm cả 7 Cự Linh cảnh. Bọn hắn tin vào Trần Lương vì cả 7 đều đã bị Trần Lương với tu vi Tiên Linh cảnh, vượt 2 cấp đánh bại bọn hắn. Sự yêu nghiệt của hắn chính là thẻ bạc để 7 vị võ giả mạnh nhất trong đám đệ tử tin tưởng.
Trần Lương giành thêm 2 tuàn để hắn thu xếp mọi công việc trong Khai Thiên Môn. Trong đó, có một việc quan trọng, phá hủy đi một nửa diện tích môn phái, chính là phần đất đặt xuống Luyện Khí Phường.
Cả một Luyện Khí Phường khổng lồ hiện ra nhưng không mấy người phát hiện tới điều này bởi một trận pháp che dấu Trần Lương bố trí. Luyện Khí Phường quá quan trọng, quá nổi tiếng, quá gây sự chú ý, chính là điều Trần Lương không muốn có vào lúc này.
Một con hổ còn non chính là miếng mồi cho cả đàn sói. Trước khi đủ lớn, con hổ con đơn độc cần giấu mình khỏi con mắt của bất kỳ con sói nào.
Bá Lăng tất nhiên là người được biết. Gã đã không thể giấu nổi cảm xúc vui mừng tột độ, bất ngờ liên tiếp khi bước vào trong Luyện Khí Phường. Hắn liên tục hét lên sung sướng, vuốt ve những dụng cụ luyện khí, mở to mắt nhìn địa hỏa, dúi đầu mình vào hồ nước Bộ Liên Thủy.
Bá Lăng không biết đây là Luyện Khí Phường trong Hoàng Lam Môn do lão chưa từng vào bí địa. Lão dự định để dành lên được Luyện khí sư cấp 8 sẽ vào luyện chế một thanh Thiên Thánh Khí.
“Cả một tòa luyện khí lớn như này, ngươi có thể tha hồ kinh doanh bảo khí mà không phải chỉ cung cấp cho nội môn” Sau một canh giờ, Bá Lăng mới ổn định tâm thần, nghiêm túc nhìn Trần Lương nói.
“Đúng vậy, sau này vãn bối dự định sẽ kinh doanh bảo khí. Nhưng trước khi vãn bối bước vào Hoàng cấp thì còn chưa được. Huống hồ, vãn bối dự tính chỉ kinh doanh thánh khí, bỏ qua phàm khí. Vì vậy còn cần Bá Lăng tiền bối đạo tạo ra được các Luyện khí sư cấp 5 trở lên. Quá trình này sẽ rất dài, đủ để ta trưởng thành”
“Ta không nghi ngờ gì vào năng lực võ đạo của ngươi. Được, ta sẽ dốc lòng bồi dưỡng thế hệ Luyện khí sư tiếp theo. Sau khi nhìn vào lò luyện khí này, ta đã không còn lăn tăn gì. Đi theo ngươi là lựa chọn vô cùng sáng suốt của ta” Bá Lăng nhìn một loạt căn phòng cười nói.
“Đa tạ Bá Lăng tiền bối. Trước mắt, tiền bối cùng Tuyết Hoa tập trung tìm và lựa chọn ra các đệ tử nòng cốt để bồi dưỡng. Số lượng không hạn chế, chỉ cần tiền bối quyết là được. Những phàm khí rèn ra đều cất vào kho, sau này sẽ bán đi tất cả. Những Thập Thánh Khí sẽ được giữ lại làm phần thưởng cho đệ tử võ đường. Mọi chi phí liên quan, Tuyết Hoa sẽ quyết định. Sắp tới ta phải dành 3 năm huấn luyện đệ tử, không thể gặp mặt tiền bối”
“Tuyết Hoa là phu nhân của ngươi?” Bá Lăng đột ngột hỏi một câu không liên quan
“Tuyết Hoa là bằng hữu của ta”.
Bá Lăng chăm chú nhìn bóng dáng Trần Lương rời đi, cũng không biết lão đang nghĩ gì.
Thời gian đã định, Trần Lương dẫn theo 72 đệ tử cùng Ưng Sát, Chu Minh tiến tới một khu rừng có tên là Côn Lôn Sâm. Một nơi tràn ngập nguy hiểm bởi số lượng lớn yêu thú, yêu vật và các loại nguy hiểm tự nhiên khác.
75 người sẽ phải chiến đấu để sinh tồn trong 2 năm tại Côn Lôn Sâm, còn 1 năm cuối, sẽ là một địa điểm bí mật không ai biết ngoài Trần Lương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.