Chạng vạng, Yêu tướng dẫn ba mỹ nhân bị đánh ngất ở cửa phòng, sắc mặt âm trầm cảnh cáo: "Không ai được phép nói ra chuyện đã xảy ra tối nay. Để ta bắt được, nhất định sẽ giết chết cô ta."
Ba mỹ nhân không dám làm trái ý gã, liên thanh đáp lời.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu để sơn chủ biết được Yêu tướng gây họa, tự tiện giữ người không rõ lai lịch ở trong cung, còn để nàng không biết đã chạy trốn đi nơi nào, chắc chắn sơn chủ sẽ tức giận.
Yêu tướng tên Lao Hà, là một tên hàng binh, ngay từ khi đi theo tiền sơn chủ, gã đã quen nịnh nọt, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với sơn chủ đời trước nên rất được trọng dụng.
Theo Lao Hà, Yêu sơn có đổi bao nhiêu sơn chủ cũng không quan trọng, chỉ cần địa vị của gã vẫn củng cố, thì đã có thể cơm ngon rượu say.
Yêu tộc ngưỡng mộ sức mạnh, gã biết gió chiều nào theo chiều ấy. Từ lúc tân sơn chủ bóp nát cổ tiền sơn chủ vào tháng trước, Lao Hà chân mềm nhũn, không thể phản kháng, dẫn toàn bộ quân cũ quy thuận với hắn.
Lao Hà trong lòng không thích sơn chủ mới cho lắm.
Tiểu tử này quá trẻ tuổi, dáng vẻ thì lạnh lùng, tư sắc trông còn xinh đẹp hơn rất nhiều nữ tử. Nhưng thanh âm ớn lạnh khi hắn mặt không cảm xúc bóp nát xương cốt của sơn chủ đời trước vẫn còn đọng lại.
Đó là loại cảm giác tàn nhẫn.
Lao Hà có suy nghĩ của mình, tân sơn chủ pháp lực cao cường, tàn nhẫn độc ác, nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ lực thịnh. Mấy ngày trước gã có cho người quan sát thì biết được, Yêu thân của sơn chủ không ổn định.
Yêu thân không ổn định đối với Yêu tộc mà nói, là một thời kỳ động dục kéo dài.
Lao Hà âm thầm thu thập mỹ nhân, dự định tối nay sẽ dâng lên. Yêu càng lớn mạnh, thời gian ổn định Yêu thân càng dài. Đáng tiếc Yêu cung hoang vu đã lâu, mỹ nhân thực thụ đến đây không quá nhiều.
Lao Hà vất vả lắm mới kiếm được ba người.
Vốn là bốn người, nghĩ đến thiếu nữ khiến gã mất hồn mất vía kia, Lão Hà hung hăng cắn chặt răng. Đợi gã bắt được nàng, không cần hiến cho tân sơn chủ, tự mình hưởng thụ xong sẽ ném xuống các huynh đệ ở dưới, vì đã dám tính kế gã!
Lão Hà không đoán được tâm tính của sơn chủ, người Phục Hành muốn đuổi đi mà gã lại giữ lại, không ngờ lại phạm sai lầm. Địa vị của gã còn chưa được củng cố, không dám để sơn chủ biết được, chỉ dám sai người đi tìm bắt trở về.
Gã quay đầu lại nhìn ba nữ nhân sắc đẹp tuyệt trần, nói: "Phía trước chính là tẩm điện của sơn chủ, có thể được giữ lại hay không, có thể được sủng ái hay không, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Nhóm nữ Yêu ôm chặt cánh tay, do dự nói: "Sao lại lạnh như vậy?"
Càng tới gần tẩm cung của sơn chủ, càng thêm rét lạnh. Giờ phút đến gần giống như trời đông giá rét dưới nhân gian, khiến các nàng đang mặc lụa mỏng run lên bần bật.
Lao Hà tu vi cao thâm hơn các nàng nhiều, đương nhiên chịu được giá lạnh tốt hơn họ.
Gã một mặt cảm thấy các nàng thật vô dụng, một mặt lại thưởng thức sắc đẹp của các nàng, ý vị sâu xa nói: "Trong tẩm điện có một cái ao lạnh, nếu các ngươi có thể khiến sơn chủ hài lòng, ngài ấy dĩ nhiên sẽ không cần thứ đó nữa."
Nhóm nữ Yêu vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại có chút vui sướng.
Các nàng không dám nghĩ, sơn chủ trẻ tuổi như vậy mà Yêu thân lại không ổn định, đang lúc dục vọng tràn trề nhất lại chịu đóng băng trong ao lạnh.
Vốn đang thấp thỏm liệu có thể được ở lại hay không, nhưng một cuộc sống tốt như vậy, thì đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất hay sao? Các nàng tới đây, phần lớn đều chỉ muốn được như con bướm tinh Tùng Hạ kia. Tùng Hạ vốn là nữ nô của sơn chủ đời trước, sống vô cùng thê thảm, nhưng gần đây nàng ta lại xuân phong đắc ý, còn có không ít bảo vật, trên người cũng không có vết thương, có kẻ hầu hạ.
Thật sự "được sủng ái".
Nhóm nữ Yêu cũng muốn được như vậy, một bước lên trời, không muốn lại lang bạt bên ngoài, bị đám Yêu pháp lực cao cường khinh nhục lăng mạ. Nhan sắc của các nàng còn xinh đẹp hơn Tùng Hạ, nhất định có thể được giữ lại.
Suy cho cùng thì không có một đại Yêu lợi hại nào lại chịu đóng băng khổ cực, mà không muốn ngủ say trong lòng ngực thơm mềm của mỹ nhân.
Giờ Tý, Lao Hà nói: "Sơn chủ, thuộc hạ Lao Hà, có chuẩn bị cho ngài một phần đại lễ."
Rất lâu sau, giọng nói lạnh băng vang lên từ bên trong: "Vào đi."
Giọng nói nam tử hơi khàn, nhóm nữ Yêu giật mình, nhưng trong lòng có vài phần chờ mong hơn lúc ban đầu.
Một kẻ mạnh sẽ yêu cầu một nữ nhân cũng phải là kẻ mạnh, nhóm nữ Yêu thấp thỏm chờ mong.
Lao Hà hành lễ, ra hiệu các nàng đi vào.
Các nàng cuối cùng cũng được chứng kiến toàn cảnh tẩm điện của sơn chủ, bên trong còn lạnh hơn bên ngoài, như thể vừa có một trận tuyết lớn trải qua, giờ là lúc tuyết tan.
Núi Yêu vẫn còn đơn sơ, nhưng vì tiền sơn chủ thích xa xỉ hoa lệ, vậy nên tẩm điện này cũng hoa lệ lộng lẫy. Phía sau tấm mành sa, có một cái ao lạnh với làn hơi trắng xóa.
Bên bờ, một nam tử không thấy rõ khuôn mặt, cách mành sa đánh giá Lao Hà và các nàng.
Hắn rất cao, dáng người mảnh khảnh và thẳng tắp, tóc buộc nửa đầu, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, đến giờ Tý mới từ ao lạnh bước ra.
Nhóm nữ Yêu cố gắng chịu cơn rét lạnh trong điện, bay ra bộ mặt xinh đẹp của mình.
Lao Hà giọng điệu ám muội: "Có bọn họ ở đây, sơn chủ không cần phải chịu lạnh lẽo khổ cực nữa."
Dứt lời, Lao Hà ngẩng đầu, thấy người nọ vẫn đứng như cũ, không nói một lời, cũng chẳng có phản ứng, trong lòng nghi hoặc: "Sơn chủ?"
Người nọ trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Để người lại, ngươi ra đi."
Lao Hà thở phào một hơi, một sự vui mừng ập lên trong lòng, đây là đồng ý nhận đại lễ của gã, như vậy gã không cần phải lo lắng Phục Hành kia sẽ chiếm lấy địa vị của mình.
Lao Hà rời đi, còn không quên dặn dò đến tận cửa.
Ba nữ Yêu quỳ dưới tẩm điện, chờ sơn chủ lên tiếng. Các nàng lạnh đến phát run, nhưng lại không dám bộc lộ ra, sợ người ở phía sau mành không vui. Chỉ cần sà vào lòng ngực hắn, lấy lòng hắn là có thể ấm lên rồi.
Rất lâu sau, nhóm nữ Yêu lạnh đến không thể chịu nổi, hắn ở phía sau mành sa ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Vào đi."
Nhóm nữ Yêu trong lòng vui vẻ, bước qua mành sa, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của hắn.
Bọn họ đều sửng sốt, hắn thật sự rất đẹp, mi dài môi mỏng, con ngươi đen nhanh lãnh đạm tàn khốc. Khí chất vừa của một thiếu niên vừa của một nam nhân trưởng thành khiến trái tim người ta đập mạnh.
Ngón tay hắn thon dài tái nhợt, cả nguuời toát ra một cảm giác xinh đẹp bệnh tật, nhưng môi lại đỏ mộng. Đồng tử của hắn lại hẹp hơn người bình thường, giống như đồng tử của một con rắn đáng sợ.
Bởi vì Yêu thân không ổn định, đuôi mắt của hắn phiếm hồng. Khác với những con Yêu khác, người hắn lại lộ ra sự kiều diễm, dáng vẻ này ở trong mắt Tiên tộc không khác gì một Yêu vật điên cuồng, nhưng đối với thẩm mỹ của Yêu tộc, lại lạnh lùng đến kỳ lạ.
Nếu trước đó tới chỉ vì vinh hoa phú quý, thì giờ phút này nhóm nữ Yêu lại âm thầm mừng rỡ, không ai ngờ rằng tân sơn chủ lại trẻ tuổi như vậy, lại tuấn mỹ như vậy.
Nếu các nàng có thể sống sót giúp hắn vượt qua giai đoạn gian nan này, hắn nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ.
Trong số đó có một nữ Yêu tên là Niệm Nghi, nàng ta lớn mật mở miệng: "Sơn chủ, chúng thiếp hầu hạ ngài đi ngủ nhé?"
Hắn nâng mắt lên, nhìn về phía Niệm Nghi.
Ánh mắt hờ hững như ngọc lạnh. Nếu không phải khí tức trong điện bất ổn, bọn họ thậm chí sẽ không cảm thấy hắn đang chịu đựng sự thống khổ mà Yêu thân không ổn định mang lại.
Hắn nói: "Được."
*
Lúc nữ Yêu Niệm Nghi tựa lại gần, Yến Triều Sinh nghĩ thầm, nên là như vậy, đây mới là con đường mình nên đi.
Dù có ở Không Tang ba năm, nhưng với xương cốt của hắn, vẫn chỉ là một con Yêu dơ bẩn ti tiện trong mắt bọn họ.
Nỗi thống khổ cường hóa nguyên thân không khác gì xẻo thịt dịch cốt.
Ngày ấy bị ba trưởng lão bao vây tấn công, lần đầu tiên hắn hóa ra nguyên thân, sau đó đi vào tháp Trấn Yêu, lại cưỡng chế thiên tính của mình.
Sau khi tháp Trấn Yêu sụp đổ, hắn mang theo tiểu Yêu điểu tá túc ở trong sơn động một đêm, thân thể bắt đầu nóng lên.
Yên thân bắt đầu trưởng thành, không ngừng lớn lên.
Từ cao vài trượng, giờ đã đến mười trượng, thậm chí bây giờ nếu hắn hóa ra nguyên thân, một cái tẩm điện cũng không chứa được hắn.
Những ngày hắn đau đớn, tiểu Yêu điểu sợ hãi, vì sẽ không có ai thu giữ bọn họ, hắn cũng không còn cách nào trở về Không Tang, thậm chí sẽ bị đạo sĩ tiếp cận vì Yêu khí quá mạnh.
Dưới lớp vảy của hắn, vết máu loang lổ, cường hóa nguyên thân khiến có kỳ động dục vốn trì hoãn trước đó của Yêu tộc ập đến.
Đóng băng cũng vô dụng, hắn sẽ giống như súc sinh, ở trong rừng tùy ý tằng tịu với nữ Yêu.
Tiểu Yêu điểu lo lắng đến phát khóc.
Bọn họ tâm mạch tương liên, tim của Yến Triều Sinh thật sự đập quá nhanh, khiến nó cảm thấy huyết mạch của hắn muốn nổ tung mà chết. Nó cũng là Yêu tộc, thậm chí nó nghĩ, nếu có thể hóa giải cơn đau do cường hóa nguyên thân, tìm nữ Yêu cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng Yến Triều Sinh hai mắt đỏ ngầu đi vào núi Yêu, xin mượn ao lạnh trong tẩm cung núi Yêu để đóng băng.
Hắn biến chiếc roi thành pháp bảo Yêu vật, dâng lên cho sơn chủ đời trước.
Xui xẻo thay tiền sơn chủ lại chay mặn không kỵ, không chỉ nhận pháp bảo, còn coi trong tư sắc của Yến Triều Sinh và thèm thuồng.
Yêu tính của Yến Triều Sinh bị đè nén đã lâu sôi trào lên.
Trong một khắc, ngọn núi toàn là sương máu, hắn giết chết tất cả sinh vật trên đường đi, bóp cổ sơn chủ đời trước, khuôn mặt âm hiểm lạnh băng: "Muốn ta hầu hạ ngươi, khiến ngươi thỏa mãn mới bằng lòng cho mượn? Sơn chủ, bây giờ ngươi thỏa mãn chưa?"
Tiền sơn chủ phát run, không ngờ kẻ trông có vẻ gầy yếu như sắp chết này lại là một sát thần: "Không, không cần, ta cho ngươi mượn, cho ngươi mượn."
"Bây giờ thì không cần nữa." Yến Triều Sinh tay dùng chút lực, bóp nát xương cốt của gã.
Tiền sơn chủ mở to mắt, trượt xuống như bùn lầy.
Ngày hôm đó, Yến Triều Sinh cũng không đếm được mình đã giết bao nhiêu người. Toàn bộ thủ hạ phản kháng hắn đều bị giết chết, còn lại tất cả đều thần phục.
Thật nực cười, hắn một lòng cầu Tiên, nhẫn nhịn ba năm, đổi lấy bị môn phái đuổi giết, buộc hắn cường hóa nguyên thân.
Còn khi hắn làm Yêu máu lạnh, một sớm nổi điên sát sinh, lại được người ta cung kính tôn làm sơn chủ.
Nguyên thân của một con Yêu vốn phải trải qua vài lần lột xác, nhưng cường hóa nguyên thân, nghĩa là mọi sự trưởng thành đều diễn ra một lần, những lần thống khổ cùng ma tính cuồng nộ giày xép trong cơ thể.
Yến Triều Sinh mỗi ngày chỉ có thể tỉnh táo vài canh giờ để xử lý việc Yêu cung, thời gian còn lại chỉ đóng băng ở ao lạnh.
Hắn cụp mắt nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình ngâm trong ao lạnh quá lâu, hơn nữa Tình Hoa độc trước đó hấp thụ vào cơ thể giờ đây đã trở thành hàn độc.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cho hắn có chịu đựng được hậu quả của cường hóa nguyên thân, cũng sẽ chết sớm.
Nhóm nữ Yêu đã cởi y phục của họ.
Tâm tư của Lao Hà, Yến Triều Sinh đều hiểu, có lẽ như vậy mới là cách sống của Yêu tộc.
Phóng đãng, ác độc, tục tĩu.
Hắn rõ ràng biết bản thân giờ phút này cần cái gì.
Cửa sổ mở toang, bên ngoài tẩm cung, gió đêm mang hương hoa ùa vào. Hắn nắm chặt đầu ngón tay lạnh băng, thời khắc này, hắn biết mình không nên nhớ tới người đó.
Từ lúc chia tay dưới gốc liễu, hắn đã từng nói, đời này không bao giờ gặp lại.
Hắn nên hận nàng.
Nàng hại hắn hủy tu vi, khinh hắn lừa hắn, còn để lại cho hắn một thân hàn độc như bây giờ, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
So với trước đây, thời gian này hắn đã cao lên, khuôn mặt cũng thay đổi không ít.
Thân thể mê hoặc của nhóm nữ Yêu đang ở trước mắt, bản năng của Yêu tộc sẽ khiến hắn bước tới, chìm đắm trong biển dục vọng, và thực sự đoạn tuyệt với quá khứ.
Nhưng hắn vẫn ngồi yên rất lâu, những gì hiện ra trước mắt hắn lại là đêm đó trong tháp Trấn Yêu, thiếu nữ khóc lóc tủi thân gọi tên hắn. Nàng khóc đến đáng thương như vậy, khi nàng mang bộ dạng nhờ vả nức nở nói hắn cứu nàng, lòng hận thù của hắn cũng trở nên bất lực, nàng luôn luôn biết thứ gì có thể uy hiếp hắn.
Dưới lồng ngực, chỗ bị bất đi vảy hộ tâm lại bắt đầu đau.
Nàng nói hắn thích nàng, không, thứ Xà tộc thích luôn luôn là dục vọng rẻ mạt.
Hắn sẽ không thích nàng, dù có từng có đi chẳng nữa, cũng không phải quá lâu. Ít nhất qua đêm nay, nỗi đau thường xuyên làm hắn giận dữ kia sẽ tan biến.
Hắn cấm bản thân mình nhớ đến nàng, cưỡng ép bản thân phải sống cuộc đời vốn dĩ của mình.
Niệm Nghi thấy hắn bất động hồi lâu, đánh bạo hướng vào lòng ngực hắn để dựa vào.
Giớ đêm đưa hương hoa khiến người ta mê say, tân sơn chủ nâng tay lên, rõ ràng động tác giống ôm chặt lấy nàng ta, nhưng lại khiến Niệm Nghi khiếp sợ, hắn đẩy nàng ta ra.
Trong phòng im lặng, nhóm nữ Yêu sợ hãi quỳ xuống, không biết chỗ nào chọc hắn không vui.
Yến Triều Sinh vừa tức giận, lại vừa mỉa mai: "Các ngươi về..."
Giọng nói còn chưa dừng, tất cả lục lạc trên mành đều rung lên, đinh linh đinh linh, không dứt bên tai.
Các nàng thấy sơn chủ đột nhiên lạnh lùng đứng lên. Không biết nghĩ đến cái gì, hắn lại bình tĩnh ngồi xuống, gọi: "Phục Hành."
Một nam tử trầm mặc xuất hiện: "Sơn chủ."
Yến Triều Sinh siết chặt ngón tay, tức giận đến bật cười: "Bắt lấy."
Phục Hành: "Tuân mệnh."
Phục Hành thầm nghĩ, sơn chủ đã nhiều ngày ngoại trừ xử lý công vụ Yêu cung, chỉ làm một chuyện, đó là liên tục gia cố kết giới ban đầu, càng điên hơn chính là, hắn dùng chín cái nhẫn Thập Giới bày trận ở kết giới sau núi.
Chín cái!
Đừng nói người thường muốn đột nhập, cho dù Đại La Kim Tiên có tới, e rằng cũng quá sức, thật sự quá mức nham hiểm. Lúc trước Phục Hành không hiểu sao lại có người đến nơi đó, không ngờ hôm nay thực sự có người đột nhập vào.
Nhóm nữ Yêu lo sợ không yên, mặc xiêm y vào: "Sơn chủ, thiếp cáo lui trước nhé?"
"Không cần." Yến Triều Sinh đen mặt, nói, "Ở lại, tất cả đều ở lại!"
Ngón tay hắn vừa thu lại, Thao Thiết trên tay vịn ghế hóa thành bột mịn. Các nàng nghe thấy hắn cụp mắt, lạnh lùng nói: "Ta đã từng nói, đừng lại chọc ta, khi ta vẫn còn đối với nàng..."
*
Vì vậy khi Lưu Song bị đưa tới tẩm điện thì đã thấy ba nữ tử quần áo không chỉnh tề, nửa che nửa lộ, cười duyên quỳ sát ở một bên, lấy lòng một nam tử.
Ba người này rất quen mắt, cách đó không lâu suýt thì trở thành "đồng bọn" của nàng.
Người ngồi trên ghế kia lại càng quen mắt.
Mặt mày hình dáng quen thuộc, nhưng lại có chỗ nào đó rất khác, nàng vô cùng kinh khạc, Yến Triều Sinh đã lâu không gặp lại giống như đúc Yến Triều Sinh ở kiếp trước!
Hắn cao hơn so với trước kia, mi mắt cũng dài hơn, giờ phút này cũng không thèm nhìn tới nàng, rũ mắt cười với mỹ nhân đang lấy lòng ở bên chân.
"Bổn tọa tự hỏi là ai đột nhập vào trận, thì ra là Xích Thủy Tiên tử." Hắn lạnh lùng cười mỉa mai nói, "Cô thật sự cho rằng Yêu cung ta là chỗ không người sao, không biết lượng sức. Tiên tử có thể tưởng tượng hậu quả ra sao không?"
"Sơn chủ?"
Lưu Song không bị nhẫn Thập Giới trói buộc, lúc nàng quyết tâm bước vào trận đã cảm thấy không ổn, dưới chân có trận pháp. Lúc Phục Hành tìm tới nàng, nàng cũng không phản kháng mà đi theo y, dự định nói chuyện với tân sơn chủ, dù sao từ miệng tiểu nhị, có thể thấy Yêu tộc lúc này có vài phần kính sợ Tiên tộc, nàng chỉ muốn đi ngang qua, chắc có hy vọng thương lượng được.
Nhưng lúc này, ánh mắt của nàng đảo quan nữ tử bên chân hắn một vòng, tân sơn chủ thô bạo, giết người như ma, khẩu vị mạnh trong truyền thuyết lại là Yến Triều Sinh sao?
Thật là, kẻ sĩ ba ngày không gặp, vốn nên nhìn nhau bằng ánh mắt ngưỡng mộ mới phải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]