Chương trước
Chương sau
Gần đây không ít ... tới sơn chủ Yêu tộc

Lúc Lưu Song cùng Ô Thần trở lại Không Tang Tiên cảnh, Xích Thủy Xung vừa hay nhận được thiệp mời dự Tứ Hải yến. Ông ta nặng nề tâm sự, sắc mặt rất khó coi.

Không phải vì chuyện tháp Trấn Yêu.

Trong cung điện, ngoại trừ Xích Thủy Xung, còn có một vị đại thần đang đứng gần Mật Sở.

Lưu Song từ trong ký ức nhận ra người này là ai, Lâu Tân Trúc, phụ thân của Mật Sở, tướng lĩnh Lâu thị nhất tộc, quanh năm trấn thủ Không Tang linh mạch ở Nam Chi cảnh.

Giờ phút này ông ta không ở Nam Chi cảnh mà lại xuất hiện ở Không Tang, nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.

Quả nhiên. Xích Thủy Xung trầm giọng nói: "Linh mạch biến động bất thường, đã bắt đầu khô kiệt."

"Cái gì!" Linh mạch Không Tang vậy mà lại khô kiệt sớm hơn các Tiên cảnh gần đó! Linh mạch là nền tảng của mỗi Tiên cảnh, nếu không có linh mạch, Tiên cảnh sẽ biến mất, các Tiên tộc tu luyện trong Tiên cảnh dần dần sẽ mất đi linh tủy, cuối cùng trở thành phàm nhân rồi chết đi.

Giống như một vương triều tồn tại lâu năm đang sắp bị sụp đổ.

Vốn tưởng rằng tháp Trấn Yêu bị phá hủy đã là một chuyện lớn, không ngờ linh mạch Không Tang cũng xảy ra vấn đề. Khó trách sắc mặt Xích Thủy Xung khó coi như vậy, giữa mày hiện lên sự mệt mỏi không ngừng, phảng phất già đi rất nhiều.

Sau khi Ô Thần hội bẩm tình hình của tháp Trấn Yêu, Xích Thủy Xung nói: "Ngươi nói, bảy ngày trước tháp Trấn Yêu bị phá hủy?"

Ô Thần gật đầu.

Lâu Tân Trúc cũng thập phần kinh ngạc: "Linh mạch xuất hiện vấn đề cũng đúng vào ngày đó."

Quá mức trùng hợp, khó trách khỏi lòng người sinh bất an.

Lưu Song nói: "Phụ thân, con từ chỗ Dạ Mộ Lạc biết về tung tích của linh mạch thứ năm, nhưng không biết có phải thật không."

Xích Thủy Xung giơ tay, những người khác lui ra ngoài, Mật Sở rời đi trước, nhìn thoáng qua Lưu Song.

"Không còn ai nữa, con nói được rồi."

Lưu Song mím môi, không lập tức nói về linh mạch ngay mà hỏi: "Mẫu thân nói phụ thân đã hứa với con sẽ không động đến Yến Triều Sinh. Tại sao phụ thân lại nuốt lời, định giết hắn?"

Xích Thủy Xung lạnh lùng hạ ánh mắt: "Ta vốn không có ý định giết hắn, nhưng Lưu Song, trong cơ thể hắn xuất hiện linh lực của ngọc Thanh Anh. Con đưa linh ngọc cho một Yêu tộc, nếu người khác biết thì sẽ ra sao?" Con xem, đường đường là người của Không Tang mà lại lấy mất ngọc thánh, chẳng phải đang phản bội Không Tang sao?

"Phụ thân..."

Xích Thủy Xung trầm giọng nói: "Muốn ta tin con thì con cũng nên tin ta." Ông ta muốn giữ thanh danh cho con gái mình, chưa kể đâu phải chỉ giết một con yêu quái, mà là hàng trăm ngàn con.

"Nhưng." Lưu Song thấp giọng nói: "Không Tang tuyệt đối không được giết hắn, vũ nhục và sát ý chỉ khiến hắn trở thành..."

Song nếu không phải Lưu Song đến từ bảy trăm năm trước, nàng cũng sẽ như Xích Thủy Xung, cũng sẽ không tin.

Nàng có chút bất lực. Từ khi mọi chuyện trở nên như thế này, Yến Triều Sinh đã ghi hận Không Tang, và hắn không thể có quan hệ tốt với Không Tang được nữa.

Nàng phải lựa chọn giữa Không Tang và Thương Lam sao?

Xích Thủy Xung nói: "Còn chuyện linh mạch của con thì sao?"

Nghĩ đến tình thế khó khăn trước mắt, Lưu Song đành nói: "Dạ Mộ Lạc nói với con, linh mạch thứ năm hiện đang nằm trong nhược thủy."

Vốn tưởng rằng Xích Thủy Xung sẽ hoài nghi, không ngờ ông ta lại trầm mặc thật lâu rồi nói: "Chung quy cũng là ý trời. Dưới nhược thủy vạn vật không thể sinh tồn, không ai có thể lấy được linh mạch kia. Có cái này, con nhìn xem."

Là thiệp mời đến Tứ Hải yến.

Lưu Song biết về Tứ Hải yến trước đó từ Bạch Truy Húc, sau khi bị phạt đến tháp Trấn Yêu, vốn tưởng rằng Tứ Hải yến và mình không liên quan, không ngờ tháp Trấn Yêu lại bị phá hủy trước khi Tứ Hải yến diễn ra.

Xích Thủy Xung nói: "Tứ Hải yến lần này hoàn toàn khác so với lần trước."

*

Sau khi phụ tử Lâu thị đi thật xa, Mật Sở rốt cuộc nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía tòa cung điện nguy nga, Tiên khí lượn lờ.

Lâu Tân Trúc thở dài, sờ sờ đầu nàng ta: "Mật Sở, phụ thân biết trong lòng con đang nghĩ cái gì, nhưng thiếu chủ đã trở lại rồi."

Mật Sở cắn môi: "Phụ thân, nếu cô ta chưa về, người tham dự Tứ Hải yến lần này chẳng phải là con sao?"

Lâu Tân Trúc nói: "Vậy nếu là con thì sao? Tứ Hải yến lần này không còn là chỗ luận bàn lui tới của Tiên tộc như trước kia nữa. Mọi người đều hiểu rằng là vì mục đích tuyển phi cho Thái tử Phong Phục Mệnh. Thiên quân sắp thoái vị, tân Thiên quân cũng sắp ra đời. Trong các linh mạch của các Tiên cảnh, chỉ có của Phong gia kia là còn nguyên vẹn, đảm bảo muôn đời trường tồn. Phong thị là một gia tộc vinh quan, ngay cả cảnh chủ Trường Lưu Tiên sơn cũng sẽ đưa nữ nhi đến. Mật Sở, Phong thị mắt cao hơn đỉnh, chưa nói đến thiếu chủ, hậu tự Cơ thị của Trường Lưu Tiên sơn, con có thể tranh nổi sao?"

Thấy Mật Sở định phủ nhận, Lâu Tân Trúc nói: "Con là nữ nhi của ta, ta hiểu con nhất. Mật Sở, tính toán đường lui cho mình cũng không sai, tất cả đều là do phụ thân."

Ông ta trìu mến nhìn Mật Sở, trong lòng dâng lên vô số áy náy.

Mật Sở mất mẹ từ nhỏ, Lâu Tân Trúc trấn giữ linh mạch quanh năm, từ khi còn nhỏ, Mật Sở đã theo quân sống gần linh mạch, mỗi lần linh mạch biến động dị thường, cảm gigác giống như trời sập đất lún.

Người của Lâu thị hiểu rõ nhất thảm họa mà linh mạch khô kiệt mang đến.

Liên hôn hợp linh là cách rời khỏi Không Tang tốt nhất. Lâu Tân Trúc nhìn nữ nhi nhu mì xinh đẹp, biết ý đồ của Mật Sở. Nàng ta từ nhỏ đã vô cùng thông minh, không muốn gả thấp, đương nhiên sẽ có ý đồ với Thiên tộc Phong thị cường thịnh.

Nhưng trong Không Tang, người tôn quý nhất chính là thiếu chủ mang huyết mạch Xích Thủy.

Phong Phục Mệnh muốn liên hôn, cũng sẽ vì hậu tự thiên tư mà lựa chọn Xích Thủy Lưu Song.

Không Tang trước kia là một Tiên tộc cổ xưa ngạo mạn, có thể sẽ không cho thiếu chủ làm Thiên phi của Phong Phục Mệnh. Nhưng hiện tại linh mạch sắp khô kiệt, nếu muốn Thiên tộc ra tay gấp rút tiếp viện, chỉ có một con đường là gả cho Phong Phục Mệnh.

Cho dù Xích Thủy Xung có luyến tiếc khuê nữ bảo bổi, cũng sẽ đưa Lưu Song đến Tứ Hải yến.

Mật Sở mím môi: "Sao phụ thân biết con hoàn toàn không có cơ hội? Trường Lưu Tiên sơn Cơ thị khô khan như nam nhân, Côn Luân cũng không có nữ tử mang huyết mạch trực hệ của Tức Mặc thị. Nếu hôm nay Xích Thủy Lưu Song không trở về, người đến Tứ Hải yến sẽ chỉ là con. Không phải cảnh chủ cũng nghĩ như vậy sao, nếu không tại sao hôm nay lại gọi con vào điện?"

"Phụ thân! Từ nhỏ người từng nói với con, thiếu chủ thiếu hụt hồn phách, muốn con chơi với thiếu chủ. Lúc con ở chung với cô ta, thấy cô ta học Tiên pháp vô cùng vụng về, nhưng lại bởi vì là thiếu chủ nên nhận được trăm ngàn sủng ái, ai cũng bao dung khoan dung với cô ta. Con ở mọi mặt đều mạnh hơn cô ta, nhưng lại bởi vì không phải tộc nhân Xích Thủy nên phải nhượng bộ, nịnh nọt cô ta. Mỗi năm các thị tộc lớn dâng tặng lễ vật, Xích Thủy nhất tộc dù nói xem con như nữ nhi thân sinh mà đối đã, nhưng Xích Thủy Lưu Song vẫn được chọn lựa trước, con chỉ có thể nhặt lấy những món đồ mà cô ta không cần. Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, cô ta bị nhốt trong tháp Trấn Yêu, nhưng rồi lại cướp đi tất cả của con, con không cam tâm!"

Lâu Tân Trúc nghe được thì hãi hùng khiếp vía: "Mật Sở!"

Ông ta vốn chỉ cho rằng nữ nhi muốn tìm một đường lui, nhưng khi nghe ý tứ trong lời nói của Mật Sở, rõ ràng trong lòng có oán giận với thiếu chủ.

Ông ta nhớ rõ khi thiếu chủ còn nhỏ, một tiểu cô nương thiếu hụt hồn phách luôn ở phía sau đám người cắn răng nỗ lực đến mức mặt mũi bầm dập. Thiếu chủ quan tâm đến từng cây cỏ ở Không Tang, yêu thương Không Tang không kém bất kì một ai khác.

"Mật Sở, Lâu thị nhất tộc đã trung thành nhiều thế hệ, sao con có thể suy nghĩ như vậy? Những cái đó vốn đều thuộc về thiếu chủ. Nếu không phải cảnh chủ phu nhân tấm lòng tốt bụng, con căn bản không thể lớn lên trong cung điện Không Tang và được chăm sóc nhiều như vậy." Lâu Tân Trúc lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ con đã quên, lần trước khi con độ kiếp bị thương, ta không ở bên cạnh con, là phu nhân cực nhọc ngày đêm, không quản nghỉ ngơi chăm sóc con ư?"

Mật Sở thấy lời đã nói ra, nhịn không được nói: "Đó là bởi vì bọn họ cần lòng trung thành của phụ thân. Linh mạch ở Nam Chi cảnh lạnh thấu xương, một khi có biến động dị thường sẽ chết không ít người. Bọn họ sợ người không muốn trấn thủ linh mạch nên mới lấy lòng con."

"Hoang đường!" Lâu Tân Trúc trong lòng rét run, "Sao con lại suy nghĩ như vậy? Chúng ta vốn là con dân Không Tang, trấn thủ linh mạch là trách nhiệm. Còn nữa, nếu không có ta, cũng sẽ có những tướng lĩnh Tiên tộc khác."

Mật Sở thấy phụ thân lắc đầu thất vọng, nàng ta đỏ hốc mắt: "Phụ thân, là nữ nhi nghĩ sai rồi, người đừng trách con, con chỉ là quá khó chịu nên mới không lựa lời như vậy."

Lâu Tân Trúc thấy nàng ta rơi một giọt nước mắt, như thật sự biết sai, thở dài một tiếng: "Được rồi, vi phụ không có trách con."

Ông ta lau nước mắt cho Mật Sở: "Vi phụ sẽ không mặc kệ con. Nếu có một ngày linh mạch thật sự khô kiệt, đến lúc đó vi phụ cũng sẽ sắp xếp cho con thật tốt. Con phải tin vi phụ, cảnh chủ đưa thiếu chủ đi không phải bất công với con, mà là Phong Phục Mệnh kia không phải lương duyên. Hắn tính tình phong lưu, chưa cưới Thiên phi đã sớm có một đám oanh oanh yến yến bên cạnh. Thiên tộc bạc bẽo, hắn sẽ không đối xử thật lòng với con. Cảnh chủ đây là tình nguyện hy sinh nữ nhi, cũng không muốn con nhảy vào hố lửa."

Mật Sở dừng một chút, gật đầu.

Lâu Tân Trúc cho rằng nàng ta đã nghĩ thông suốt, vô cùng vui mừng: "Ta nghe nói Bạch gia nhị công tử vẫn luôn đối đãi con không tồi. Ta đã gặp nó, tuy rằng nó không kiềm chế được tính khí của mình, nhưng lại đối xử với con có tình có nghĩa, nhất định sẽ không phụ con. Nếu con cũng có ý..."

"Phụ thân!" Mật Sở ngắt lời ông ta, "Con không thích hắn."

Lâu Tân Trúc thở dài: "Được rồi."

Lúc hai cha con chia tay, Lâu Tân Trúc đột nhiên hỏi: "Cuộc thi đấu lần trước, ta nghe nói người chiến thẳng không phải nhị công tử Bạch gia mà là một đệ tử mang Yêu mạch thiên tư cực cao. Mật Sở, nếu con không muốn gả cho Bạch Vũ Huyên, ta có thể thu nhận hắn làm đồ đệ, nạp hắn vào Lâu thị, tương lai hắn cũng là một lựa chọn không tồi."

Mật Sở vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy nhục nhã: "Người muốn gả con cho Yêu tộc?"

Chẳng lẽ ở trong mắt phụ thân, Xích Thủy Lưu Song xứng gả cho Phong Phục Mệnh, còn nàng ta chỉ có thể đi theo một Yêu tộc ti tiện chung sống qua ngày thôi sao?

Lâu Tân Trúc trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Hợp linh với Yêu tộc cũng là một biện pháp giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích ở Tiên cảnh đối với Tiên tộc. Nếu Không Tang bị hủy diệt, Bạch Vũ Huyên sẽ không sống nổi, nhưng hắn lại có thể sống sót, rồi vì con mà nhận lấy một nửa phản phệ Tiên cảnh hủy diệt."

Mật Sở ánh mắt càng lạnh: "Vậy thà chết còn hơn!"

Lâu Tân Trúc bình tĩnh nhìn nàng ta: "Con có biết, lần này trước khi linh mạch khô kiệt, ta đã nhìn thấy gì không?"

Mật Sở nhìn sang.

Lâu Tân Trúc cười khổ: "Ngày ấy khi tháp Trấn Yêu sụp đổ, ta đã thấy trong linh mạch đang khô kiệt bên cạnh, Yêu khí lan tràn. Mật Sở, Thiên Địa Huyền Hoàng, cái này suy yếu thì cái kia sẽ mạnh lên. Tiên tộc đã thống trị quá lâu, dồn ép các sinh linh khác không thở nổi. Dù cho có phù hộ nhân gian, nhưng tiếng oán than vẫn dậy đất, Thiên Đạo nhìn thấy, ắt sẽ hành động."

Mật Sở mở to hai mắt.

Cho nên, ý của Lâu Tân Trúc là, một ngày kia, Yêu tộc cũng có khả năng đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, cùng địa vị với Tiên tộc sao? Không, nàng ta không tin, sao lại có thể có một ngày như vậy!

Dù cho có đi chăng nữa, cũng không thể trở thành lý do để nàng ta lựa chọn Yêu tộc ti tiện.

*

Lưu Song không ngờ, có một ngày nàng phải đứng giữa sự lựa chọn như vậy.

Hoặc là tìm được linh mạch thứ năm, hoặc là phải tìm cách gả cho Phong Phục Mệnh, làm gã rủ lòng thương, cùng Phong thị ra tay cứu linh mạch của Không Tang.

Phía trước có sói, đằng sau có hổ.

Tồi tệ hơn là cả sói lẫn hổ đều đang nóng lòng mở miệng.

Phong Phục Mệnh trong ký ức của nàng là một nam tử mặc bạch y không chỉnh tề ở Thiên cung. Người Tiên tộc đa phần chỉ có một Tiên lữ, nắm tay nhau trải qua vạn năm.

Phong Phục Mệnh thì khác, gã mây mưa bừa bãi, kiếp trước ngoài Mật Sở, hậu viện của gã còn có một đám nữ nhân.

Gã thích sở hữu những món đồ đẹp, gồm cả mỹ nhân, nhưng tính tình trời sinh bạc bẽo, chưa từng thật sự yêu thương quý trọng bất cứ ai.

Xích Thủy Xung đương nhiên biết được điều đó.

Nếu điều Dạ Mộ Lạc nói là sự thật, linh mạch thứ năm nằm dưới nhược thủy, vậy thì không có khả năng lấy được nó. Làm cảnh chủ, ông ta thà gả Lưu Song cho Phong Phục Mệnh, chứ sẽ không đưa mấy vạn tộc nhân đi lấy linh mạch rồi bỏ mạng trong nhược thủy.

"Phụ thân, Phong Phục Mệnh không đáng tin cậy. Vinh nhục của tộc nhân không thể gắn liền với gã ta. Con bằng lòng đi nhược thủy thử lấy linh mạch."

Xích Thủy Xung hiếm khi tức giận: "Ăn nói hồ đồ, ta thà gả con cho hắn còn hơn để con chết!"

Lưu Song ra sức khuyên nhủ, nhưng Xích Thủy Xung không chút do dự nói: "Ta đưa con lên Tiên xe. Người đâu, đưa thiếu chủ ra ngoài!"

Mấy ngày sau, Tiên xe đã chờ ở bên ngoài, Tứ Hải yến không thể không đi.

Phất Liễu chải chuốt trang điểm cho Lưu Song, thì thầm to nhỏ: "Nghe nói Trường Lưu Tiên sơn cũng có một vị Tiên tử sẽ đến, thiếu chủ chúng ta không thể bại trước nàng ta được. Tiên y này không được, không đủ lộng lẫy, cái này... Cái này cũng không tệ lắm..."

Lưu Song nhìn thoáng qua: "Bộ kia đi, bộ đó ta thấy được đó."

Nàng ngón tay nhẹ điểm, xoay người một cái, quần áo đã được thay, là một bộ Tiên y hộ thể màu đỏ đơn giản.

Phất Liễu vội vàng xua tay: "Bộ này không bắt mắt, thiếu chủ, người đổi cái trong tay ta đi."

Lưu Song chớp chớp với nàng ta: "Bộ này là thích hợp nhất, Phất Liễu, ngươi tin ta."

Phất Liễu nhìn dung nhan tuyệt sắc của thiếu chủ, thấy nàng thật sự thích, đành gật đầu. Dù sao thiếu chủ lớn lên xinh đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Lưu Song bước lên Tiên xe. Lần này khác với lần trước đi Côn Luân, nàng là Không Tang thiếu chủ, theo sau có tám Tiên tì cầm đèn lồng đi theo, còn có vô số Tiên binh tháp tùng.

Tấm mành buông xuống, Lưu Song cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc.

Lần đó, nàng cũng ngồi trên Tiên xe xinh đẹp như vậy, tự tay bóp nát trái tim mình.

Lần này vẫn lại là Phong Phục Mệnh, quả thực là nghiệt duyên.

Cách nhìn của nàng khác với Xích Thủy Xung. Xích Thủy Xung cảm thấy, chỉ cần Lưu Song cùng Phong Phục Mệnh hợp linh, Phong Phục Mệnh sẽ ra tay cứu linh mạch Không Tang.

Nhưng vào kiếp trước, khi nghiệp hỏa đến, Lưu Song đã từng cầu xin Thiên quân Phong Phục Mệnh vì Thương Lam.

Gã cười, ánh mắt lãnh đạp: "Nghiệp hỏa là số phận đã định của cây cỏ ở Bát Hoang, bổn quân không thể ra tay can thiệp."

Gã khác với phụ thân nhân từ nương tay, người này thập phần tàn nhẫn quả quyết.

Gã chưa chắc sẽ giúp Không Tang, huống hồ gì, trải qua một kiếp, Lưu Song hiểu rõ, nam nhân này không đáng tin cậy.

Trói buộc vinh nhục của mình lên người bọn họ, sẽ chỉ nhận lại bi ai nực người vô tận.

Yêu quân Yến Triều Sinh đời trước là như vậy, Thiên quân Phong Phục Mệnh cũng không ngoại lệ.

Mặc dù hiện tại Phong Phục Mệnh đã đồng ý. Nhưng nếu một ngày gã tâm tình không tốt, rút hết các linh mạch bổ trợ lại, Không Tang phải tự mình xử trí thế nào?

Không thể vĩnh viễn nhờ cậy vào người khác.

Người có thể tin tưởng, chỉ có chính mình.

Nàng đã hiểu lầm Yến Triều Sinh thích Mật Sở, dẫn đến sẽ không có kết cục tốt đẹp. Muốn bảo vệ Không Tang, nàng phải làm hai việc. Thứ nhất, không được để linh mạch cạn kiệt. Thứ hai, nàng phải đủ mạnh để đối phó với Yến Triều Sinh.

Hai việc này đều không thể giải quyết bằng cách kết hôn với Phong Phục Mện, chỉ có thể bằng cách phải tìm được linh mạch thứ năm.

Xích Thủy Xung không biết trước được tương lai nên sẽ không tin Yến Triều Sinh, một Yêu tộc nhỏ bé lại có thể có năng lực nhưu vậy. Nhưng Lưu Song nhất định phải làm điều đúng đắn, dù thế nào đi nữa!

Cho nên khi Tiên xe đi được nửa đường, có một vị Tiên tì cảm thấy không ổn, vén mành lên, phát hiện bên trong không một bóng người, chỉ có một bức thư.

Trong thư: Con sẽ đi tìm linh mạch và cố gắng hết sức vì Không Tang. Con gái biết tình yêu và sự quan tâm của phụ thân, nhưng đây là cách duy nhất để Không Tang tồn tại. Phụ thân không cần lo cho con.

Tiên nữ kinh hãi, mặt trắng bệch: "Thiếu chủ mất tích rồi!"

Lúc mọi người còn đang hoảng sợ, một Tiên nữ bay tới, có người hô: "Mật Sở Tiên tử."

Mật Sở vẫn luôn âm thầm đi theo, nhìn Tiên xe trống rỗng, ánh mắt sáng lên, cười nói: "Không cần hoảng loạn. Cảnh chủ sẽ giải quyết chuyện của thiếu chủ. Chúng ta... tiếp tục đến Thiên giới thôi."

*

Trong khi Tiên xe tiếp tục hướng đến Thiên cung, Lưu Song đã ở một quán trà dưới chân núi Yêu.

Phía trước ngọn núi có một kết giới. Bên kia kết giới chính là Yêu giới hoang vu vào bảy trăm năm trước.

Lưu Song kỳ thật không quan tâm sẽ gả cho ai. Nếu gả cho Phong Phục Mệnh mà cứu được Không Tang, nàng sẽ không chút do dự mà đồng ý. Nhưng thay vì gả cho Phong Phục Mệnh để được nương tựa, hiển nhiên không bằng tìm được linh mạch thứ năm.

Xích Thủy Xung không muốn hy sinh bất kì ai trong tộc nhân ở nhược thủy, Lưu Song cũng không muốn hy sinh bọn họ.

Nhược thủy khác với những nơi khác, người đông thế mạnh cũng không có tác dụng gì. Nàng muốn đi xem tình hình.

Nàng sờ vào chỗ hơi đau giữa trán. Dạ Mộ Lạc trước khi giải phong ấn để chết đã đánh vào thức hải của nàng.

Gã nói: "Chúc ngươi tìm được vận may dưới nhược thủy."

Dạ Mộ Lạc có lẽ đã sớm đoán được, nàng sẽ đi đến nhược thủy ở Yêu giới một chuyến.

Bảy trăm năm sau, không ai dám ở ngoài núi Yêu, nhưng hiện tại vẫn có người phàm mở một quán trà nhỏ dưới chân núi.

Lưu Song được tiếp đón uống trà, thuận thế ngồi xuóng.

Nàng thu lại vẻ ngoài, dung nhan phảng phất ẩn dưới làn sương mù, người phàm không thể nhìn rõ. Tiểu nhị không kinh ngạc chút nào, lại còn chủ động tiến đến trò chuyện cùng nàng, tò mò hỏi nàng: "Cô nương là loại Yêu gì đây, cũng muốn vào trong Yêu giới để tìm đường sống sót sao?"

Lưu Song kinh ngạc nói: "Ngươi biết chuyện về Yêu tộc? Không sợ ta là Yêu sẽ tổn thương ngươi sao?"

Tiểu nhị cười nói: "Nhiều ít gì cũng biết được một chút. Chúng ta buôn bán ở núi Yêu, tới tới lui lui, gặp qua không ít Yêu tộc. Tiểu nhân cũng sợ bị thương, nhưng gần đây nếu Yêu tộc đả thương người khác, Tiên tộc nhất định sẽ tìm tới trừng phạt, bọn họ mất nhiều hơn được. Thứ hai, Yêu cung ở phía sau ngọn núi này, Yêu tộc tới đây thường không có đường để đi, cũng không có tâm trạng mà gây chuyện ở chỗ này, bọn họ có chuyện quan trọng hơn để làm."

Gã ta vậy mà hiểu rõ, biến nơi nguy hiểm nhất thành nơi ai toàn nhất.

Lưu Song đặt xuống một viên linh thạch thượng phẩm, vừa vặn hỏi thăm tin tức: "Như lời ngươi nói, tìm đường sống sót là sao?"

Tiểu nhị vui sướng nhận lấy linh thạch thượng phẩm, biết gì nói hết, cười: "Gần đây không ít nữ Yêu đang tự tiến cử mình tới sơn chủ Yêu tộc. Thà đi theo hắn còn hơn sống hằng ngày sống trong sợ hãi. Hắn thu nhận những yêu quái không có chỗ để đi, che chở bọn họ, miễn là có thứ hắn nhìn trúng."

"Sơn chủ?"

Tiểu nhị ái muội cười: "Nghe nói hắn bạo ngược kén chọn, nhưng trông cô nương khí chất bất phàm, không ngại thử một lần xem sao."

Đây là xem Lưu Song như một nữ Yêu tự dâng mình lên.

Lưu Song không phản bác gã, xoay chén trà trong tay. Trước giờ nàng chưa từng nghe nói đến, Yêu cung trước kia có sơn chủ. Nàng vừa kinh ngạc vừa tò mò, sơn chủ này có địa vị gì? Nàng nhớ Tất Tuần trước kia cũng từng là sơn chủ của một ngọn núi.

Nếu sơn chủ này cũng cường đại như Tất Tuần, vậy thì là một rắc rối lớn không ngờ.

Muốn đến chỗ nhược thủy thì phải đi ngang chỗ này. Xem ra hoặc là phải tìm cách tránh vị sơn chủ này, hoặc là phải đối đầu trực diện.

--------------HẾT CHƯƠNG 52--------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.