Lưu Song không ngờ chính mình có một ngày có thể khôi phục ý thức.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của nàng, thiên lôi màu tím dữ tợn đánh xuống, hồ Thương Lam mưa to xối xả. Thức hải mơ hồ hỗn độn, giống như sắp tỉnh lại từ mộng giấc mộng dài.
Nàng biết mình khả năng đã chết, sau khi nàng bóp nát linh tủy, hồn phách đã dần dần phiêu tán. Ngày Yến Triều Sinh tìm được nàng, nàng đã là một cái xác không hồn.
Không còn trái tim, chết dưới thiên lôi, ngay cả cảm xúc không cam lòng nàng cũng không thể biểu đạt được. Tình trạng này của nàng, cũng không thể luân hồi, không có kiếp sau.
Nàng bình yên chờ đợi ý thức biến mất, nhưng không ngờ cứ chờ mãi chờ mãi, ý thức lại càng thêm rõ ràng.
Nàng cảm nhận được có người đang dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau tay nàng, tức giận nói: "Thiếu chủ, tên đệ tử kia bắt lại rồi, tùy người xử trí, người mau tỉnh lại đi."
Lưu Song cũng muốn mở mắt ra, nhưng nhất thời không làm được.
Không bao lâu sau, lại có người tới thăm nàng.
Lần này là một giọng nam xa lạ, thanh lãnh dễ nghe: "Lưu Song, không muốn cùng Côn Luân kết thân cũng không sao, đại ca sẽ giúp muội nói với cảnh chủ."
Lưu Song nghe xông rất tò mò, người này sao lại biết nàng tên Lưu Song, nàng rõ ràng không quen biết hắn ta!
Ngoài hắn ta ra, còn có một người khá đáng ghét.
Người này nửa đêm lặng lẽ tới, hung hăng véo lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-the-lai-thuong-tiec-mot-ten-yeu-quy/2147744/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.