Vì sao trong đầu sư phụ chỉ có toàn là ngỗng?
Kiến Sầu thật sự không thể nào hiểu nổi, từng có lúc nàng muốn xé đầu óc Phù Đạo sơn nhân ra xem bên trong có phải có một ngàn con ngỗng trắng đang bay hay không?
Nàng ngẩn ra một hồi lâu, trả lời gượng gạo: "Không phải".
Mặt Phù Đạo sơn nhân lập tức lộ vẻ thất vọng, lão giậm chân nói: "Tại sao sư phụ lại xui xẻo nhận một đồ đệ như vậy? Ngay cả ngỗng cũng không biết nuôi nhiều hơn mấy con, đúng là tội nghiệt, tội nghiệt... Lục Diệp lão tổ của ta, ta tại sao lại gặp phải ngươi chứ?"
Tiếng kêu thảm này đúng là làm người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.
Nhưng Kiến Sầu chỉ chú ý tới một từ: "Lục Diệp lão tổ là ai?"
Phù Đạo sơn nhân lườm nàng: "Một lão yêu bà rất lợi hại, không cho ngươi nhắc tới tên bà ta!"
"Rõ ràng là sư phụ nhắc tới bà ấy trước mà!" Kiến Sầu nhỏ giọng nói.
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì..."
Nhìn Phù Đạo sơn nhân hung ác như vậy, Kiến Sầu cũng biết vị Lục Diệp lão tổ này hẳn là không thể nhắc tới, vội ngậm miệng lại.
"Đồ nhi vào nhà dọn dẹp!"
Nàng vội vã xoay người đi vào nhà.
Lúc này trời còn rất tối, đêm còn rất sâu.
Chiếc đèn dầu trong nhà vẫn lẳng lặng cháy, ngọn lửa thỉnh thoảng chập chờn làm cho ánh sáng trong nhà cũng chập chờn theo, lúc sáng lúc tối.
Kiến Sầu vén rèm buồng trong ra, bụi bặm lập tức bay lên, trang trí trong buồng trong vẫn giống như trước kia.
Lúc nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/168424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.