Dịch giả: sweetzarbie
Đó là một con hẻm tồi tàn, âm u, quạnh quẽ, rất giống nơi cư ngụ của dân tha phương ở cô đảo nhân gian.
Cửa ra vào không những cũ kỹ mà còn nứt nẻ chằng chịt, tường được bồi đắp bằng những miếng gạch vụn ngói vỡ, trông bần hàn xập xệ. Lại thêm nhà cửa trong hẻm hai bên lộn xộn nhếch nhác nên trong khung cảnh như vậy, căn nhà còn có vẻ nhỏ bé, rệu rã hơn nữa.
Tuy trong cảnh tranh tối tranh sáng nhưng Kiến Sầu vẫn có thể thấy rõ củi mục gỗ vụn vương vãi lung tung trên đất...
Hỗn độn.
Cũ kỹ.
Rệu rã.
Quạnh quẽ.
Đó là những gì mà nàng nhận thấy ở cái hẻm này.
Kiến Sầu thậm chí còn hơi ngạc nhiên nên trong nháy mắt đã quên bẵng mất địa thượng lâu mười tám tầng. Nàng sửng sốt hỏi lại Trương Thang: "Vụ Trung Tiên ở đây sao?"
Trương Thang biết Kiến Sầu nghĩ gì trong bụng nhưng y cũng chỉ đăm đăm nhìn con hẻm sâu hun hút mà thản nhiên đáp: "Lần đầu tiên Trương mỗ đến đây cũng thấy rất khó tin."
Một người theo lời đồn là có thể so kè với tám vị diêm quân của Bát phương thành mà lại ở trong con hẻm nhỏ hẹp, lùi xùi như thế này sao?
Người bình thường chắc hẳn sẽ tưởng tượng ra một nơi đầm rồng hang hổ cho xứng đáng.
Trương Thang hồi trước còn lưỡng lự khó tin huống hồ là Kiến Sầu bây giờ.
Thành ra cả đám bốn người vẫn cứ đứng như trời trồng ở đầu hẻm. Một người thì trước sau vẫn luôn bình thản, còn ba người kia thì kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676777/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.