Từng chữ như xoáy vào tim.
Một câu, từ "Tạ tam công tử" đến "Đạo hữu", chỉ là một sự thay đổi xưng hô đơn giản như thế, nhưng giấu trong giọng nói mây mờ gió nhẹ lại là sự thật khiến các tu sĩ Thập Cửu Châu đều phải chấn động trong lòng.
Giết ta chứng đạo!
Một đã người bị giết, lại sống sờ sờ đứng trước mặt người giết mình, ung dung bình tĩnh hỏi một câu: Đạo hữu, đại đạo đã thành chưa?
Lạnh nhạt đến mức nào?
Lại cay nghiệt ra sao?
Như là giơ một thanh đao, lập tức đâm vào trái tim, xoáy thành một đống máu thịt lẫn lộn.
Đại đạo đã thành chưa?
Nếu đại đạo của hắn đã thành, còn cần gì phải đứng giằng co với nàng như vậy nữa?
Hàng lông mi dài và dày của Tạ Bất Thần hơi rung động, gương mặt như gọt giũa ngẩng lên nhìn Kiến Sầu.
Khuôn mặt nhìn như lương thiện, lờ mờ còn có nét ngày xưa.
Trong ánh mắt bình thản của Kiến Sầu, hắn chỉ cười gần như tự giễu, nhẹ nhàng lật tay một cái, nửa quyển trục Thanh Phong am tứ thập bát kí liền bị giấu vào trong tay áo.
"Ngươi còn chưa chết thì sao đại đạo của ta có thể thành được?"
"..."
Ngươi còn chưa chết thì sao đại đạo của ta có thể thành được!
Cực kì bình tĩnh, thờ ơ như không.
Nàng vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Lúc này, kể cả Kiến Sầu vừa hỏi ra câu đó cũng không hề nghĩ rằng mình lại nhận được một câu trả lời như vậy.
Quyết đoán ra sao? Tàn nhẫn đến mức nào?
Hắn nhất quyết phải bắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676754/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.