Phảng phất như mỹ công tử phong độ nhẹ nhàng trên lầu nghe mưa ngày trước. Phảng phất như thư sinh phóng khoáng phong độ khi xưa. Phảng phất như người lữ hành lòng ôm kiếm báu bước chân vào lữ quán năm nào.
Đầu mày khóe mắt dường như chưa từng có nửa phần thay đổi, lại dường như trải hết gió sương.
Quá mức tỉnh táo, quá mức lạnh lùng, lại là một sự điên cuồng đến cực điểm.
Tạ Bất Thần đứng ở đây, lòng tràn đầy dịu dàng, lại tràn ngập sát cơ.
Cho dù Hồng Điệp là đại yêu kiến thức rộng rãi, thậm chí đã lĩnh ngộ ba ngàn thế giới cát bụi, lúc này cũng không khỏi hít một hơi lạnh vì sự mâu thuẫn cực hạn trong lòng hắn.
Càng yêu, càng giết!
Một câu làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng khi nghĩ kĩ lại vô cùng hợp lí.
Năm xưa có thể một kiếm giết người vợ kết tóc xe tơ, hôm nay lại thề rút kiếm giết người vừa yêu lại, đó là một chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ có điều...
Hồng Điệp nhìn hắn chằm chằm, vẻ giễu cợt trong mắt tăng tới đỉnh điểm: "Ôm tình mà giết, giết người mình yêu, mỗi đi một bước như chân trần đi trên mũi đao, há không đau khổ tột cùng? Lấy hữu tình giết vô tình, ngươi cho rằng nàng vẫn là cô gái yếu đuối ngày xưa toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi sao?"
Kiến Sầu ngày xưa là Kiến Sầu họ Tạ, là người vợ kết tóc xe tơ đồng cam cộng khổ với hắn.
Kiến Sầu hôm nay lại là Kiến Sầu Nhai Sơn, là đệ nhất nhân trong vô số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676748/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.