Chương trước
Chương sau
Cả ẩn giới đã vỡ nát không còn hình dáng cũ.
Dãy núi bắt đầu sụp đổ, bắt đầu từ tám đường hầm Ý Trịch Trục, từng mảng một lần lượt đổ sập xuống phương xa.
Dòng sông tối tăm không có mặt trời đã hoàn toàn đứt gãy.
Thuyền nan lật úp, cầu gỗ gãy nát, đường dài sụp đổ.
Hành lang bích họa một lần nữa vỡ thành vô số mảnh, ngay cả trên người con lợn gác cổng cũng xuất hiện vết rạn xấu xí làm nó kêu thảm không ngừng: "A a a, giết heo rồi, thật sự giết heo rồi!"
Trong trận đồ mê cung vạn thú, nước lũ ngập trời, trên mặt nước thỉnh thoảng xuất hiện dòng xoáy to lớn nguy hiểm, đám linh thú già nua vùng vẫy dưới nước chỉ cần không cẩn thận liền sẽ bị nước xoáy nuốt chửng.
Công trình xây dựng, cây cối, xương khô...
Dường như không một thứ gì có thể nổi trên mặt nước.
Một con cáo bạc bị thương, chân chảy máu đầm đìa, bị dòng xoáy cuốn vào, bị kéo thẳng đến trung tâm dòng xoáy.
"U u u..."
Nó kêu mấy tiếng đau khổ, lại gần như không có sức chống cự.
"Khẹc khẹc khẹc!"
Tiếng kêu hơi vội vã đột nhiên từ trên mặt nước truyền đến.
Con cáo bạc bị dòng xoáy hút vào, đột nhiên ngẩn ra, cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng kêu này.
Trên mặt nước ngay cả một chiếc lông vũ cũng phải chìm xuống vậy mà lại có một chiếc thuyền gỗ to lớn, hình thù kì lạ, hai đầu đều nhọn, có điều một đầu hình như được mài tròn hơn, toàn thân đều là màu nâu xám.
Thuyền gỗ dài tám trượng tám, rộng hai trượng năm, giống như là...
Giống như là một quả thông to lớn.
So với mặt nước mênh mông này, nó tỏ ra rất nhỏ bé.
Nhưng nếu so với đám linh thú lông xù cao nhiều nhất một thước trên thuyền, nó lại là một vật thể khổng lồ.
Đứng trên đầu thuyền, con sóc nhỏ đã cực kì sốt ruột.
Nó đương nhiên nhìn thấy con cáo bạc không xa phía trước, lập tức kêu lên, đồng thời vẫy chân cho đối phương nhìn thấy mình.
Theo tâm ý của nó, chiếc thuyền lớn tiến rất nhanh về phía con cáo bạc.
Từng chút một, từng chút một...
Không ngờ chiếc thuyền lại đi qua dòng xoáy không hề có trở ngại gì.
Con cáo bạc không khỏi kinh ngạc.
Chiếc thuyền lớn nhanh chóng đến bên cạnh con cáo, hai chân con sóc nhỏ ôm lấy một cành cây to đưa về phía nó.
Con cáo bạc đã không còn bao nhiêu sức, chỉ có thể cúi đầu cắn lấy cành cây.
Con sóc dùng hết sức bình sinh kéo con cáo bạc từ dưới nước lên thuyền.
Lại một lần nữa lên đến chỗ khô ráo, cảm giác hiển nhiên hơi mộng ảo.
Tộc cáo luôn có tình cảm rất phong phú, cũng là loài giống như người nhất, nó cảm kích gật đầu với con sóc, trong mắt chứa vô vàn dịu dàng.
Con sóc dùng chân gãi đầu, dường như không hiểu rõ lắm.
Có điều nó ngay lập tức lại nhìn thấy một linh thú khác cần cứu giúp, vội vung chân điều khiển thuyền lớn chạy về phía đó.
Con cáo bạc nằm bò ở trên thuyền, chậm rãi thè lưỡi ra liếm vết thương trên chân.
Nó ngẩng đầu lên nhìn, con rùa già lúc trước bị Vô Ác ép hỏi cũng đã được cứu.
Ánh mắt con cáo bạc ướt át, mang một chút đau buồn, đến lúc nhìn về phía những mảnh vỡ và vùng lụt mênh mông xung quanh lại chuyển thành thê lương.
Nó không nói gì, con rùa già cũng chỉ thở dài một hơi.
COn sóc vẫn đứng ở đầu thuyền, không ngừng tìm kiếm, phát hiện linh thú gặp nạn liền lập tức đi tới cứu lên.
Trên thuyền nhanh chóng có không ít linh thú. Có con to lớn, có con gầy gò, có con còn trẻ, có con già nua.
Chiếc thuyền quả thông tiến lên trên mặt nước, rẽ sóng mà đi, có tiếng nước ào ào.
Kiến Sầu tóm Tạ Bất Thần, lúc ném hắn xuống đất liền nghe thấy tiếng nước này.
Nàng quay đầu qua nhìn, lại có chút bất ngờ.
Hành động vừa rồi của Kiến Sầu làm con chồn nhỏ sợ gần chết, suýt nữa cho rằng mình sẽ phải chết theo Kiến Sầu, may mà nửa đường tình thế đảo ngược, chủ nhân nhà mình còn chưa ngu ngốc đến mức đó.
Nhưng dù thế con chồn nhỏ cũng còn chưa hết sợ, nó dùng chân tóm chặt vạt áo Kiến Sầu, treo ở trên vai Kiến Sầu như một con gấu túi.
Lúc này nhìn thấy con sóc điều khiển chiếc thuyền quả thông không ngừng cứu người, nó cũng trợn mắt há mồm, thời buổi này nhìn sóc cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo được!
Có chút bản lãnh đấy!
Dưới nước còn có không ít linh thú, thậm chí trên một số mảnh mê cung cũng còn có linh thú đứng hìn.
Tốc độ mặc dù so với lúc trước có giảm bớt, nhưng vẫn không ngừng có khe nứt mới xuất hiện, xung quanh cả ẩn giới thậm chí đã xuất hiện một vệt đen cực kì rõ ràng, thong thả lan dần vào bên trong.
Tiểu thiên địa tương đối độc lập với đại thiên địa.
Khi ấn phù bảo vệ biến mất, toàn bộ tiểu thiên địa đều nằm ở trạng thái không hề có gì bảo vệ, càng không cần phải nói đến tính ổn định của nó.
Quy tắc của đại thiện địa sẽ từng bước một phá vỡ ẩn giới, sau đó từng bước xâm chiếm.
Ẩn giới sụp đổ rồi biến mất gần như chỉ là vấn đề sớm muộn.
Trừ khi...
Ấn phù trên kia được khôi phục.
Kiến Sầu thu lại ánh mắt quan sát xung quanh, nhìn về phía người nằm dưới chân mình không thể nào đứng dậy.
Trên người Tạ Bất Thần còn có ba mũi tên lông vũ màu đen, đều là Vô Ác để lại trên người hắn lúc phát động công kích trước đó. Những mũi tên này xuyên qua cả thân thể hắn, thậm chí đóng đinh hắn vào trên cột đá.
Trong mắt không có một chút thương xót nào, Kiến Sầu từ trên cao nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng: "Ấn phù là chuyện gì?"
"Khụ khụ..."
Tạ Bất Thần ho mấy tiếng, lại có vết máu dính trên môi hắn.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa sát cơ của Kiến Sầu, hắn lại không buồn không vui, trả lời hời hợt: "Ngươi không thể giết ta!"
Hắn biết Kiến Sầu đang nghĩ gì, cũng biết vì sao nàng cứu mình.
Nhưng hắn đã có bản lãnh tính toán làm cho nàng phải cứu, đương nhiên cũng có bản lãnh làm cho nàng không thể giết mình.
Hễ là người dám đánh cuộc đều có vài phần chỗ dựa như vậy, Tạ Bất Thần hai lần vào ẩn giới, lại được Hoành Hư chỉ điểm, há lại không có một chút bản lãnh giữ mạng?
Kiến Sầu nghe vậy, sát ý trong đáy mắt gần như không kiềm chế được nữa, lập tức liền phải vung đao chặt gã này thành tám đoạn, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ dằn lại.
Nàng cười: "Ngươi biết ta có chìa khóa tiến vào ba tầng mê cung cho nên không tiếc sử dụng Bất Động Linh cũng phải cứu mạng ta. Trong tay ngươi cũng có ấn phù này làm chỗ dựa cho nên mới dám cứu ta, thậm chí chắc chắn khi ngươi có nguy hiểm ta cũng phải cứu ngươi".
"Không sai!"
Tạ Bất Thần không hề phủ nhận.
Hắn là một kẻ tính toán tường tận tất cả mọi yếu tố.
Đi một bước tính trước dăm ba bước chỉ là chuyện tầm thường.
Thao lược, mưu kế đều học từ nhỏ, đã giống như ăn cơm uống nước, từ lâu đã khắc vào trong lòng, chưa bao giờ phai nhạt.
Vốn không hề biết Kiến Sầu cũng có bí mật, đến tận lúc nàng bất ngờ bỏ lại hắn tiến vào trận đồ mê cung trước, hắn mới biết bốn chiếc chìa khóa vẫn nằm trong tay nàng, mà chính hắn lại là người chỉ cho nàng cách mở.
Ấn phù trong lòng bàn tay hắn thì đến từ Hoành Hư chân nhân, để phòng bị vạn nhất, ấn phù này được nối liền với tính mạng hắn. Ấn phù mất, hắn sẽ không chết, nhưng ấn phù không có hắn lại sẽ tiêu tan.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dám giơ lòng bàn tay cho Kiến Sầu xem, hơn nữa chắc chắn Kiến Sầu sẽ cứu hắn.
Hắn rất thông minh, Kiến Sầu cũng đã có tính toán trước.
Nếu nàng có thể không cứu người mà chỉ cần chém đứt bàn tay hắn là cướp được ấn phù, vậy hắn nhất định sẽ không tự đẩy mình rơi vào hiểm địa.
Cho nên Kiến Sầu cũng rất rõ ràng, từ lúc Tạ Bất Thần giơ lòng bàn tay ra đến lúc giải quyết xong chuyện liên quan đến ấn phù này, nàng không làm gì được hắn, hắn cũng không làm gì được nàng. (ND: Không biết bị chém bớt hai chân hay phế bỏ tu vi thì TBT có tự tử không nhỉ? Chắc có!"
Mưu kế thông minh nhất không phải âm mưu mà là dương mưu, không nói dối cho nên cũng không có sơ hở.
Hắn không nói dối, Kiến Sầu cũng biết hắn sẽ không nói dối mà đẩy chính mình vào hiểm địa.
Một sự yên lặng kì lạ bao trùm xung quanh hai người.
Rất lâu sau Kiến Sầu mới nói: "Ngọn nguồn!"
Tạ Bất Thần lại ho mấy tiếng, thấy sắc mặt Kiến Sầu lạnh lẽo, biết rõ lúc này dù hai người cản trở lẫn nhau, xem như đều có chỗ dựa, nhưng hắn đang bị trọng thương, thậm chí đang vùng vẫy bên rìa sống chết, hắn đâu có thể chống lại nàng được?
Yên lặng một lát, cuối cùng hắn nói ngắn gọn tình hình.
Đây là lần thứ hai hắn đến ẩn giới Thanh Phong am, tuyến đường mặc dù khác nhau nhưng hiểu biết của hắn đối với ẩn giới vẫn vượt xa mọi người, càng không cần phải nói chuyện phá giải trận pháp đối với hắn chỉ là cơm bữa.
Lần thứ hai vào ẩn giới, ấn phù chính là Hoành Hư chân nhân cho Tạ Bất Thần để phòng bị bất cứ tình huống nào.
Ấn phù này tên là Đại Minh Ấn, chính là Hoành Hư chân nhân lấy được từ nhiều năm trước.
Đại Minh Ấn có thể cảm ứng thiên địa linh khí, củng cố sự tồn tại của ẩn giới, cũng có thể dùng làm chìa khóa mở ra thiên cung trên đỉnh đầu, tìm hiểu những gì liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ do Bất Ngữ thượng nhân để lại.
Thậm chí nó có thể một lần nữa ngưng tụ ra một Đại Minh Ấn mới để trấn thủ ẩn giới.
"Có điều ta tạm thời không rõ ấn phù này sử dụng thế nào". Nói tới đây, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nếu ngươi muốn cứu người, phải tìm được Lí Quân trước khi ẩn giới hoàn toàn sụp đổ".
Là người bảo vệ ẩn giới, Lí Quân đương nhiên biết rõ mọi chuyện.
Kiến Sầu nghe xong, biết tình hình không khác tưởng tượng của mình là mấy.
Chỉ có điều...
"Có lẽ ấn phù này còn có tác dụng thứ tư, Tạ đạo hữu quên nói rồi".
Tạ Bất Thần nhìn nàng.
Kiến Sầu nở một nụ cười chế nhạo: "Lấy ấn phù này làm vật dẫn, chỉ sợ cũng có thể thu ẩn giới Thanh Phong am thành của mình, từ nay sẽ trở thành một trong những ẩn giới thuộc sở hữu của Côn Ngô?"
"..."
Không thể phủ nhận, nàng quá thông minh.
Sự nhạy bén này, dù là Tạ Bất Thần cũng chỉ có nước thán phục.
Không thể phủ nhận, càng không thể thừa nhận, cho nên hắn duy trì yên lặng.
Ào ào...
Chiếc thuyền quả thông từ phía trước đi qua, con sóc nhỏ còn đang bận rộn cứu người.
Trên thuyền đã có một đám đông, Kiến Sầu đưa mắt nhìn, đều là linh thú, không hề có một tu sĩ nào. Các đồng đội Trung Vực của nàng đến giờ vẫn không biết ở đâu.
Kiến Sầu quay đầu lại, trên mặt phủ sương lạnh.
Mặt đất toàn bùn, có một lớp nước bùn đục ngầu.
Tạ Bất Thần trọng thương, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, trên bụng, sườn trái, ngực phải cắm ba mũi tên, máu đã không còn chảy nữa.
Vốn là năm mũi, có điều vừa rồi lúc rơi xuống, có hai mũi vẫn còn cắm trên cột đá.
Kiến Sầu không hề sinh ra nửa phần thương xót, cũng không rút tên trị thương cho hắn, nàng chỉ chậm rãi phất vạt áo, gần như nhàn nhã hạ thấp một bên gối, nửa ngồi xuống.
"Ngươi nói không sai, ta chẳng những không thể giết ngươi mà còn phải cùng ngươi hợp tác".
Chỉ vì hắn chắc chắn nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn các sinh linh trong ẩn giới, chỉ vì hắn chắc chắn nàng nhất định không tìm được ấn phù thứ hai ngoài ấn phù trong tay hắn.
Nhìn từ điểm này, Kiến Sầu không có lựa chọn nào khác.
Nàng tính đi tính lại, lần này nàng xem như chiếm hết ưu thế: Lúc này Tạ Bất Thần là tù binh của nàng, bị nàng nắm sinh sát trong tay. Hắn không thể giết nàng vì nàng có chìa khóa bốn cửa mê cung, nhưng nàng cũng không thể giết hắn vì ấn phù trong lòng bàn tay hắn.
Xem như nằm ở thượng phong, kì thực vẫn bị hắn kiềm chế.
Là cờ kém một nước.
Những tính toán của hai người vẫn giao phong một mất một còn mà lại không tiếng động.
Kiến Sầu nghĩ như vậy, không ngờ lại cực kì bình tĩnh.
Ánh mắt nàng quét qua trên người Tạ Bất Thần, không dừng lại trên vết thương của hắn bao lâu, chỉ không nhanh không chậm tháo túi càn khôn đeo bên hông hắn xuống.
Hình thêu màu tím nằm trên túi, chiếc túi nhìn rất nhỏ, có điều trong góc có kí hiệu của Côn Ngô.
Tạ Bất Thần cau mày, vừa định nói gì đó, Kiến Sầu đã trực tiếp lên tiếng: "Mở nó!"
Mở?
Hắn đột nhiên muốn bật cười, khuôn mặt tươi tắn, lại ẩn chứa hơi lạnh thấu xương.
"Kiến Sầu đạo hữu..."
Những lời còn lại còn chưa kịp nói ra miệng lập tức bị một cơn đau cắt ngang.
Gần như đúng lúc hắn mở miệng, Cát Lộc đao hai thước đã xuất hiện trong ánh mắt hờ hững của Kiến Sầu.
Mũi đao đâm xuống, quả quyết, tàn nhẫn đâm vào vai trái Tạ Bất Thần.
"A..."
Tạ Bất Thần kêu một tiếng đau khổ kìm nén, ánh mắt nhìn Kiến Sầu không kịp thu hồi, lập tức bị ẩn nhẫn lấp đầy.
Kiến Sầu nắm chuôi đao, một lần nữa lên tiếng như mây mờ gió nhẹ: "Mở nó!"
Môi không còn màu máu, tái nhợt, xám xịt, khô nứt, như là lữ nhân thiếu nước chết khát ven đường.
Tạ Bất Thần cau mày, hai hàng lông mày liền có vài phần lãnh ý.
Hắn không ngờ nàng lại ra tay quyết đoán mà tàn nhẫn như thế.
Cát Lộc đao xuyên qua vai hắn lạnh giá thấu xương, không có một chút nhiệt độ.
Giống như ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn.
Lúc này hắn mới tin chắc, dù hắn có chỗ dựa khiến nàng không giết hắn, nhưng lại không có tư cách từ chối bất cứ yêu cầu nào của nàng.
Ngón tay run rẩy vì đau đớn đặt trên mặt đất ướt át, dính nước bùn, kẽ tay sạch sẽ cũng đã biến thành đen sẫm.
Hắn gian nan giơ tay lên, dường như dùng hết sức mạnh toàn thân, nhẹ nhàng chỉ một cái.
Ngón trỏ vẽ ra một đường cong cực ngắn, sau đó vô lực rơi xuống.
Có điều thế là đủ rồi.
Trên miệng túi càn khôn buộc chặt liền có một làn ánh sáng lờ mờ xẹt qua, sau đó miệng túi tự động mở ra, hướng về phía Kiến Sầu.
Một tay Kiến Sầu cầm túi càn khôn, tay kia cầm Cát Lộc đao.
Thấy Tạ Bất Thần cuối cùng đã biết phải làm thế nào mới ít bị đau khổ, nàng cười nhạt, lúc thu đao cũng nhanh chóng như lúc xuất đao.
Xẹt!
Máu tươi văng khắp nơi!
Người Tạ Bất Thần đột nhiên cong lên, đau đến gần như co giật, lại không hề rên rỉ một tiếng nào.
Cả người toàn mồ hôi lạnh.
Đến lúc Kiến Sầu thu lại Cát Lộc đao dính máu, hắn mới chán nản ngã về phía sau. Sau khi cơn đau rút đi, cả người giống như mới từ dưới nước vớt lên, ngửa mặt nằm trên đất bùn, kịch liệt thở dốc.
Lúc này Tạ Bất Thần nhìn rất giống một con cá sắp chết.
Cực kì đáng thương.
Kiến Sầu hơi nhướng mày, tiện tay vung Cát Lộc đao hất văng máu bám trên lưỡi đao, sau đó lật tay một cái, thanh đao cong hai thước liền biến mất treen tay nàng.
Không nhanh không chậm mở túi càn khôn, linh thức đưa vào, Kiến Sầu liền nhìn thấy những thứ đựng trong đó.
Côn Ngô quả thật lắm tiền nhiều của.
Linh thạch vô số, trận bàn vô số, thậm chí còn có sách cổ điển tịch, thẻ tre ngọc giản...
Có điều nàng không thấy hứng thú với những thứ này.
Ánh mắt chuyển đi, nàng liền phát hiện một thanh kiếm giấu trong góc.
Tâm niệm khẽ động, một thanh kiếm dài ba thước nằm trong vỏ lập tức từ trong túi chứa đồ bay ra.
Vỏ kiếm đen sẫm, có vẻ cũ kĩ cổ xưa, vừa xuất hiện liền mang theo khí tức cuồn cuộn.
Kiến Sầu nhanh tay cầm lấy.
Nhân Hoàng kiếm!
Thanh kiếm này chính là kiếm Tạ Bất Thần vẫn đeo, cũng là thanh kiếm đã đại hiển thần uy trong nhiều lần chiến đấu với nàng.
Tạ Bất Thần không giấu nó vào trong cơ thể, cũng chưa từng đạt tới trạng thái người kiếm hợp nhất.
Kiếm này...
Thậm chí chưa từng nhận chủ.
Lòng bàn tay áp vào vỏ kiếm lạnh như băng, ánh sáng chợt lóe trong mắt, Kiến Sầu một tay cầm vỏ kiếm, một tay cầm chuôi kiếm, dùng sức rút kiếm ra.
Keng!
Một tiếng kiếm ngâm run rẩy.
Thanh Nhân Hoàng kiếm không ngờ lại như han gỉ, cực kì khó rút, nàng dùng sức mà vẫn không thể rút ra được.
Thế là năm ngón tay nắm chặt, đột nhiên tăng lực.
Két két!
Ba tấc hàn quang cuối cùng lộ ra.
Vỏ kiếm và thân kiếm như bị nước thép dội qua, cuối cùng chia lìa.
Thế là Kiến Sầu nhìn thấy thân kiếm đen tuyền, mang theo ánh sáng làm mọi người run sợ, cùng với tiếng kiếm ngâm đột nhiên cao vút, một góc địa đồ núi sông cũ kĩ chậm rãi xuất hiện...
Là bậc hoàng đế, cai quản vạn dân, tay nắm bốn biển.
Chót vót núi cao, mênh mông sông dài, nghèo hèn phú quý...
Tất cả đều phải nghe hiệu lệnh, tất cả đều phải cúi đầu.
Một thanh kiếm làm mọi người phải choáng ngợp đến mưc snaof?
Kiến Sầu cầm chuôi kiếm, năm ngón tay siết chặt, khớp xương trắng đi, ngay cả gân xanh trên mu bàn tay cũng lờ mờ hiện ra.
Nàng nhìn ba tấc thân kiếm lộ ra, khó mà thu lại ánh mắt.
Ánh mắt này, Tạ Bất Thần quá quen thuộc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.