Không ai có thể diễn tả được phong thái của một cánh che trời đó, ko ai có thể tưởng tượng được uy thế của một kiếm xé trời kia.
Phong Lôi Dực to lớn, Nhân Hoàng kiếm sắc bén.
Một từ trên trời ập xuống, một từ dưới đất vung lên.
Nền hành lang nứt toác đã hóa thành bột mịn, vác tường sụp đổ bị đánh thành vô số đá vọn, không còn nền đá và vách tường che chắn, thế giới xung quanh mấy người bỗng chốc trở nên rộng rãi mênh mông.
Đó là một vùng hư không bao la bát ngát.
Hoặc nói là, vũ trụ!
Trong không gian tối tăm, gần gần xa xa có vô số ngôi sao lấp lánh, đang diễn hóa, đang hình thành, đang tiêu vong...
Giới của tu sĩ hữu giới do con người tạo ra, thể ngộ quy tắc của cả trời đất, gắn liền với tu sĩ, cũng tồn tại trong vũ trụ mênh mông.
Có điều so với vũ trụ bao la này, "giới" chỉ như một hạt cát, như một hạt bụi.
Con người ở trong hạt cát này càng tỏ ra nhỏ bé, nhưng lại có sức mạnh vô hạn sáng tạo ra thế giới.
Con người và vũ trụ cộng sinh, đó là chuyện huyền ảo cỡ nào?
Ở đây không có ai là người kiến thức nông cạn, nhưng lúc này lại đều khó mà che giấu sự chấn động trong lòng mình.
Ầm ầm!
Như sao trên trời lao xuống, địa đồ sơn hà trên Nhân Hoàng kiếm hiện ra rất rõ. Tạ Bất Thần tay cầm trường kiếm như đế vương nắm giữ vạn dặm giang sơn đang quan sát lãnh thổ của mình.
Dù Đế Giang Phong Lôi Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676707/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.