Trên sơn đạo, Tạ Bất Thần mặc trường bào sạch sẽ màu xanh đen mới thay.
Dường như niết bàn sau một đêm, tẩy đi sự lạnh lẽo đến mức tàn khốc trên người, cả người hắn lại tỏ ra sáng láng xuất trần, có một chút thờ ơ lạnh nhạt.
Hai mắt vẫn vô tình vô cảm, lại có thể lộ ra một chút dịu dàng của ngày xưa.
Tay phải cầm kiếm, vỏ kiếm đen sẫm không nhìn ra làm bằng chất liệu gì, càng không nhìn ra trong vỏ rốt cuộc là một thanh kiếm như thế nào.
Tạ Bất Thần ngước mắt nhìn ra xa, liền nhìn thấy bóng dáng trắng nhạt của Kiến Sầu.
Người ở trước núi, mái tóc như thác, khí thế uy nghi.
Đứng giữa mấy người, quả thật tỏ ra rất nổi bật.
Bên môi mang một nụ cười, đáy mắt hắn lộ ra vài phần tán thưởng và thán phục rất tự nhiên.
Hoành Hư chân nhân mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng đi phía trước.
Phù Đạo sơn nhân tay cầm một cây gậy trúc rách nát, xách một hồ lô rượu, lại không cầm đùi gà, rất giống một lão hành khất, lại còn đường đường đi bên cạnh Hoành Hư chân nhân mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Tạ Bất Thần cùng Ngô Đoan đi theo phía sau hai người cùng bước xuống bên dưới.
Phía dưới sơn đạo, đám Kiến Sầu năm người đã đợi từ sớm.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Kiến Sầu xoay người lại, nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân cà lơ phất phơ, không nhịn được nở một nụ cười.
Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy của sư tôn với vẻ vô lại ddwngs bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676698/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.