Sơn đạo lên đỉnh núi chính Côn Ngô.
Bước chân Kiến Sầu vẫn có thể coi là nhẹ nhàng, từng bước đi thẳng lên trên, vừa lên đến lưng chừng núi đã thấy các đệ tử Côn Ngô đi qua đi lại giữa các đình đài xung quanh, bắt đầu có tiếng người loáng thoáng lẫn với tiếng côn trùng chim chóc.
Lúc này trời vừa mới sáng, những người này đã dậy tu hành tập luyện từ sớm.
Đại phái sống lưng của Trung Vực quả thật là danh bất hư truyền.
Đã ở lại trên Côn Ngô mấy ngày, Kiến Sầu cũng xem như đã hiểu vài phần về Côn Ngô. Nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ, thoạt nhìn không có bất cứ điểm nào khác thường.
Có lẽ chỉ dưới đáy mắt mới lộ ra một chút sắc lạnh khó mà che giấu.
Phía trước có một khoảng bằng phẳng, một hồng y thiếu nữ đứng trên đường đang ngẩng đầu nói gì đó với người đàn ông áo bào trắng trước mặt.
Kiến Sầu đang đi trên sơn đạo, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.
Người đàn ông áo bào trắng trên đường cũng có một phong tư hơn người, chính là Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan của Côn Ngô, nàng nhận ra. Bóng lưng thiếu nữ áo đỏ nhìn cũng quen mắt, nàng nghĩ một lát liền đoán được đó là Niếp Tiểu Vãn.
Không lâu trước tiểu hội kết thúc, các đại môn phái gần như đều đã ra về.
Niếp Tiểu Vãn phải đi theo trưởng bối sư môn về môn phái, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây?
Kiến Sầu đi tới, trong lòng hơi tò mò.
Ngô Đoan nghe Niếp Tiểu Vãn nói, khẽ gật đầu, đang định nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676694/chuong-166-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.