Như Hoa công tử không ngờ Kiến Sầu lại tàn nhẫn đến mức đó.
Nhìn Kiến Sầu xoay cổ tay giơ Quỷ Phủ lên, tiếng gió vù vù, lại nhìn Tả Lưu bên kia đã chuẩn bị bắt quyết, hắn cảm thấy hết sức đau đầu: Định đánh nhau thật sao?
”Khụ khụ, Kiến Sầu đạo hữu cần gì làm thế? Bản công tử chẳng qua chỉ nói đùa một câu thôi mà. Bây giờ đang săn rồng trên không hải, đại địch ở trước mắt, tốt nhất là chúng ta không nên tổn hao nội bộ...”
Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là nói đùa hả?
Kiến Sầu khẽ nheo mắt, vẻ mặt “ngươi có giỏi cứ tiếp tục giải vây cho mình nữa đi”, Quỷ Phủ dài cả trượng nắm trong tay nhìn lại rất nhẹ nhàng chứ không hề cồng kềnh.
Nàng khẽ vung lên một cái, vài bóng ma dữ tợn bay ra, phối hợp với vẻ mặt như cười như không của Kiến Sầu khiến mọi người đều phải sởn gai ốc.
Nàng đang định mở miệng nói gì đó, Như Hoa công tử cũng đề phòng Tả Lưu bên kia đột nhiên động thủ, bầu không khí giương cung bạt kiếm...
”Gầm!”
Ầm ầm...
Sau một tiếng rồng ngâm kinh khủng, mặt biển nổi sóng dữ dội, bọt nước trắng xóa.
Kiến Sầu nghe thấy kinh hãi quay đầu lại nhìn, thấy trong phạm vi trận pháp khổng lồ, một nửa thân rồng to lớn vẫn chìm dưới nước biển, một đoạn dài hàng chục trượng vươn thẳng tắp lên trên mặt biển.
Con rồng đen to lớn ngẩng đầu hú dài, mang theo một sự ngông cuồng coi khinh người đời.
Do nó đột nhiên lao lên khỏi mặt nước, cả mặt biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676672/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.