Vô số hạt mưa to như hạt đậu đập xuống mặt biển, bắn ra vô số hoa nước trong suốt trên dòng xoáy.
Cơn mưa tầm tã này ập xuống không hề có dấu hiẹu báo trước, cùng với tiếng sấm ầm ầm trên đỉnh đầu làm mọi người có ảo giác như đang trong ngày tận thế.
Mọi người đứng trong mưa, cái lạnh thấm đến tận trong lòng.
Có điều lúc này lại không có ai để ý cơn mưa này rốt cuộc thế nào.
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn vào dòng xoáy vừa bị tia sét đánh xuống.
Nước biển rất đậm màu, bây giờ lại thâm màn mưa mờ ảo khiến cảnh tượng càng không rõ ràng.
Chỉ có một bóng dáng lờ mờ dưới đáy nước nhấp nhô theo dòng xoáy, hoặc như là hoàn toàn không động, tất cả lay động đều là ảo giác sinh ra do dòng xoáy lưu động.
Tia sét to lớn đánh thẳng xuống dòng xoáy, lập tức lấy cả dòng xoáy làm trung tâm, mặt biển dưới chân mọi người lan ra điện quang lấp lánh.
Tiếng nổ vang lên không dứt, đáng sợ vô cùng.
”Đúng là kết đan...”
Tiểu Kim nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm dòng xoáy, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Hắn ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy kiếp vân kéo dài trăm dặm.
Bọn họ đứng phía dưới kiếp vân, thật sự sẽ không bị đánh chết sao?
Tất cả mọi người vừa rồi còn đang tấn công Đường Bất Dạ bây giờ đều đã dừng lại.
Tả Lưu không biết đã trốn đến góc nào cũng kinh hãi: “Trăm dặm, kiếp vân trăm dặm! Kiến Sầu đạo hữu phải liều mạng rồi!”
”Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676665/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.