Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch, là Côn Ngô lúc này.
Mây bay trên núi cũng đỏ lên vì uy lực còn sót lại từ nhát búa của Kiến Sầu.
Dưới vầng mặt trời đỏ là màn máu vô tận, bao la hùng vĩ như muốn chém hết tất cả.
Hứa Lam Nhi đã rơi xuống, sống chết không biết.
Chưởng môn Chúc Tâm của Tiễn Chúc phái trên sườn núi lập tức biến sắc mặt.
Các tu sĩ còn đang mở kèo đánh bạc thắng thua dưới chân núi nắm linh thạch trong tay, tiếng hò hét còn trên đầu lưỡi nhưng lại không thể bật ra được một chữ nào.
Rất nhiều người còn chưa kịp đặt cửa, chiến đấu đã kết thúc.
Vô số tu sĩ đều có cảm giác như nằm mơ: Vốn tưởng rằng sẽ có một trận huyết chiến cực kì ngoạn mục, nhưng lúc có kết quả, bọn họ mới biết, bọn họ đã sai, sai quá đáng.
Kiến Sầu cần kết thúc ân oán, cần mượn cơ hội này để quang minh chính đại giải quyết tư thù.
Nếu là bất kì ai khác, chỉ cần cuối cùng có thể thắng đã là một kết quả tốt.
Nhưng Kiến Sầu thì khác.
Nàng là đệ tử Nhai Sơn, làm sao có thể lãng phí quá nhiều thời gian vì một Hứa Lam Nhi tầm thường được?
Chỉ cần nói nàng là đại sư bá Nhai Sơn phải dây dưa một hồi mới phân thắng bại với một tiểu đệ tử là đã rất mất mặt.
Cho nên...
Một chiêu đắc thủ.
Sạch sẽ gọn gàng, không hề dây dưa.
Hứa Lam Nhi có tâm cơ, có thủ đoạn, chỉ có điều đánh không lại một búa ngang tàng này.
Đáng thương, đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676648/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.