Nhưng lại không thể thoát ra được.
Vô số dây leo không ngừng bao bọc thêm bên ngoài.
Rất nhanh, Kiến Sầu không nhìn thấy một tia sáng nào nữa.
Vô số dây leo cuốn thành một chiếc kén to lớn màu xanh lục, ngăn chặn thần thức của tất cả mọi người, cũng rồi tất cả mọi linh khí Kiến Sầu có thể hấp thu.
Tiền Khuyết cách xa xa thấy thế cực kì kinh hãi, nhưng trước mặt lại có một dây leo quất tới như một chiếc roi khổng lồ.
Rầm!
Lần này Tiền Khuyết bị đánh bay, đập thẳng vào bờ tường cứng, nôn ra một ngụm máu tươi.
Không còn gượng được nữa, hắn từ trên tường trượt xuống đất, lăn mấy vòng, có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều nứt ra.
Máu tươi rơi xuống nền điện bằng xương trắng không để lại một chút dấu vết nào.
”Bà nội nó chứ, đúng là không chịu nổi nữa!”
Mẹ nó, chỉ tại cái trường côn rách nát này cầm không vừa tay chút nào!
Những kẻ dùng trường côn làm vũ khí căn bản toàn là dị đoan!
Tiền Khuyết nhìn cây trường côn đã dính đầy chất lỏng màu lục trong tay, lửa giận bốc lên trong lòng, đôi mắt con buôn sự toàn là màu đỏ, không ngờ hắn lại ném thẳng trường côn xuống đất.
Keng!
Tiếng va chạm vang lên.
Cây trường côn bị hắn ném gãy thành mấy đoạn.
Đám người Triệu Biển Chu còn đang đau khổ chống đỡ gần đó nhìn thấy đồng loạt mắng to trong lòng: Cái thằng cha này có bệnh à? Sao tự nhiên hủy vũ khí của mình làm gì?
Nhưng câu mắng vừa xuất hiện trong lòng, một quầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676640/chuong-129-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.