Mùa xuân của lưu manh?
Là cái gì?
Nghĩ ra rồi?
Nghĩ ra cái quái gì?
Ngụy Lâm hoàn toàn không rõ.
Sau đó...
Tả Lưu không thèm để ý đến vẻ mặt Ngụy Lâm, hết sức vui mừng lôi ra một phong nhận hẹp dài, sau đó hai tay ép lại, phong nhận lập tức biến dạng, kiếm khí tung hoành!
Ầm!
Kiếm khí bắn tới chém Ngụy Lâm ngã xuống đất.
Ngụy Lâm há hốc mồm.
Tất cả mọi người bên dưới cũng há hốc mồm: Mẹ nó chứ, thế này là thế nào?
Tả Lưu không hề cho rằng minh vừa làm chuyện gì đáng sợ, chỉ hưng phấn hoa chân múa tay.
”Ha ha ha, lĩnh ngộ được rồi, có điều hình như còn chưa chính xác lắm. Ngụy Lâm tiền bối, ngài có thể dùng lại chiêu vừa rồi không? Đạo kiếm khí vừa rồi ấy!”
Ngụy Lâm mới bò dậy nghe thấy thế sắc mặt sầm xuống.
Quả nhiên hắn lại vỗ vào hông, phóng ra một con rồng lửa.
Ngươi muốn thì ta cho!
Mọi người giật mình, sau đó là cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù không biết gã thanh niên khác thường đó rốt cuộc lĩnh ngộ thế nào nhưng mọi người đều cho rằng chỉ là trùng hợp.
Bây giờ Ngụy Lâm không hề do dự đổi thành rồng lửa, xem ngươi làm thế nào!
Vẻ mặt mọi người đều thoải mái, hoàn toàn không tin hạng người vô danh này có thể đánh thắng được Ngụy Lâm.
Có điều...
Vẻ mặt Kiến Sầu lại hoàn toàn trái ngược.
”Ơ, tiền bối, không phải cái này mà!”
Lúc vừa nhìn thấy rồng lửa, Tả Lưu đã kêu lớn.
Ao...
Hắn kêu một tiếng quái dị, bị rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676632/chuong-123-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.