"Đó là... cái gì..."
Âm thanh gian nan cuối cùng phát ra từ miệng Mạc Viễn Hành.
Côn, và cả bóng dáng đứng tren lưng Côn!
Rốt cuộc là cái gì?
Là ai?
Dường như ai cũng không biết.
Gió đã nhỏ, mưa đã tạnh.
Mây đen phía chân trời cuối cùng cũng tan đi.
Mặt biển dần dần trở lại yên bình, ánh vàng lại từ khe hở giữa các đám mây chiếu xuống. Bãi đá ngầm không còn tồn tại, sóng biển ngập trời vừa rồi dường như cũng chỉ là một giấc mơ của bọn họ.
Chỉ có bóng dáng Khúc Chính Phong vẫn đứng hiên ngang, vết thương cũ mới trên người hắn nhắc nhở bọn họ nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Âm thanh của Khương Hạ run rẩy: "Đó là Côn sao?"
Hắn từng đọc thấy trong sách cổ, to lớn như vậy, uy thế như vậy, trừ Côn còn có thể là thứ gì khác?
Khúc Chính Phong hơi nheo mắt lại.
Bóng đen khổng lồ đó là Côn, không sai. Nhưng thứ cưỡi Côn mà đi thì là cái gì?
Quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong sự chấn động vừa rồi, chưa ai lấy lại được tinh thần.
Hình vẽ vạn quỷ trên Quỷ Phủ của Kiến Sầu chậm rãi hút những con ác quỷ đang gào khóc trên không trung vào.
Nàng đứng trên Quỷ Phủ, vẫn đang đưa mắt nhìn phương xa.
Ào ào ào...
Cuối cùng có tiếng nước phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ ở đây.
Ngô Đoan bị Khúc Chính Phong đạp xuống biển, cuối cùng vùng vẫy từ dưới nước chui lên.
Trên người nhuốm máu tươi, hắn đưa tay lau mặt, rút Bạch Cốt Long kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-thanh-tien/1676549/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.