Bốn năm trước kia, Phương Triệt chôn một vò rượu Hạnh hoa thôn dưới bóng cây hồng, mong được Tần Mạt hứa hẹn.
Hắn nói khi họ tốt nghiệp, sẽ đến uống vò rượu này.
Lúc ấy Tần Mạt nói: "Nếu như tôi không thể trở về, bây giờ lại đồng ý với anh, đến lúc đó há không phải anh sẽ rất thất vọng?" Thời gian đi nhanh, bọn họ đã thành một vòng tròn nhỏ trong đó, về sau Tần Mạt vẫn đến đây, muốn mở vò rượu này lên.
Mà giờ khắc này Phương Triệt ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng.
“Dù không có hứa hẹn, em vẫn đến đây." Phương Triệt nghiêng người quay đầu, nét mặt hào hứng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường, "Mạt Mạt, đây là em tự chui đầu vào lướ Tần Mạt nhìn hắn cuốc từng cuốc một, đào bùn đất ra, cũng ngồi xuống, dùng tay đi nâng vò rượu giữa hố nhỏ lên.
Dưới đáy Trúc Diệp Thanh có dính đất màu vàng nâu, vì đất khô ráo, Tần Mạt chỉ phủi một cái, chỗ đất này liền rơi xuống một mảng lớn.
Nhưng mặt ngoài vò rượu này có chút thô ráp, bùn đất vẫn còn phía trên, phảng phất như tuyên bố không muốn rời đi.
Đây là vò rượu và bùn đất, ngàn vạn năm nay không giải được lưu luyến.
Từ khi loài người phát minh ra đồ gốm sứ này, sản phẩm phần lớn đều làm từ bùn đất, từ khi có khái niệm rượu, khi làm ra những vò rượu, đều có thói quen chôn sâu vào lòng đất.
Nguồn gốc vì thế, dựa vào nhau cũng vì thế.
Tần Mạt thở dài trong niềm vui, nàng bỏ lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617991/quyen-4-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.