Tối hôm Tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng giêng, trên quảng trường Thiệu Thành, rất nhiều người đốt đủ loại pháo hoa rực rỡ. Hoa lạc hoa nở, phồn hoa ở trong một cái nháy mắt này. Vô số điểm sáng lóe lên rồi vỡ vụn, sau cùng trả lại sự tĩnh lặng cho màn đêm đen. Tần Mạt dừng cạnh một quầy hàng đồ nướng, ngửi mùi khói thơm phức, lại có cảm giác thư thái toàn thân, miệng lưỡi có cảm giác tươi mới. Đồ nướng này tất nhiền không phải là linh đan gì, bình thường Tần Mạt cũng không phải người tham ăn. Nhưng từ ngày mùng năm nàng trở về Thiệu Thành, vẫn chăm sóc Tần Bái Lâm, cùng ông ăn mười ngày bữa cơm thanh đạm, lúc này ngửi thấy mùi nướng, cũng không thể trách, bị mê hoặc. "Cho tôi một trăm xiên thịt bò.” Phương Triệt đứng cạnh Tần Mạt, nhanh nhẹn nói một câu với đại thúc mặt đen đang đảo đồ. Phố ăn bình dân này nằm cạnh quảng trường, xưa nay vô cùng náo nhiệt, đại thúc bán món nướng tưởng mình nghe nhầm, cao giọng liền hỏi: "Cậu nói cái gì? Một trăm xiên?" Tần Mạt cũng cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nói: "Một trăm xiên? Phương Triệt, anh ăn hết thế nào?" Phương Triệt rất đương nhiên nói: "Anh đương nhiên ăn không hết, đây là mua cho em ăn." "..." Tần Mạt bị một câu này làm nghẹn họng, cũng không biết nên tức hay nên cười. Sau giây lát, nàng mới giả vờ kinh ngạc nói với đại thúc: "Không cần nhiều như vậy, ba mươi... đây, không đúng, năm mươi xiên, tổng cộng sáu mươi xiên là được rồi." Sáu mươi xiên thịt bò, nếu đều bị một người ăn, cũng làm to một vài con mắt. Đại thúc trên trán đầy mồ hôi, trên tay cũng không ngừng——ông đương nhiên sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn. Phương Triệt thầm bật cười trong lòng, thật ra hắn không có ý gì khác, chỉ là muốn trêu trọc Tần Mạt một chút. Tuy hai người đã nói chuyện hôn nhân, nhưng trước mặt Tần Mạt hắn cũng rất ít thấy cô bé kia giận hờn thẹn thùng. Phương Triệt lại cảm thấy có lông chim ác ma ẩn hiện trong trái tim mình, ba năm thỉnh thoảng lại không an phận nhảy ra, sau đó gãi vào tâm. Lần này trêu trọc không thnh công, Phương Triệt cũng không nhụt chí. Tương lai còn dài, từ từ nỗ lực là được. "Phương Triệt, " Tần Mạt nhẹ nhàng gọi một tiếng. "Đại nhân có gì dặn dò?" Phương Triệt nghiêng đầu, nhíu mày cười. "Anh đang gọi ai?" Tần Mạt lại cảm thấy mình không theo kịp ý nghĩ của hắn. Phương Triệt lại giải thích suy nghĩ vừa rồi của mình ra: "Vợ yêu đại nhân, dĩ nhiên là anh gọi em rồi." Tần Mạt mở to mắt, trên hai má từ từ nổi lên sắc mặt xấu hổ giận dữ. "Nhưng bây giờ còn chưa kết hôn, cho nên anh tạm thời bỏ đi hai chữ phía trước." Phương Triệt chững chạc đàng hoàng nói, trong bụng thật ra sắp cười ngất trời. Tần Mạt ngẩn ngơ, mở mắt nhìn đại thúc quán nướng cười tít mắt, tự nhiên hiểu là đối phương đang chê cười mình. Nàng nhanh chóng trả tiền, giục nói: "Đại thúc, mau đưa xiên nướng cho cháu." "Sắp được rồi, sắp được rồi." Đại thúc đồ nướng vội vàng đáp lời. Tần Mạt xoa tay, cúi đầu không nói chuyện, chỉ thầm đếm giây trong lòng. Thời gian trôi vô cùng chậm, biết bao khó khăn chờ vị đại thúc lên tiếng: "Được rồi." Tần Mạt duỗi tay ra, cơ hồ như cướp, đoạt lấy xiên thịt, xoay người liền đi. Nàng bước chân cũng không quá nhanh, gặp Phương Triệt đuổi kịp, nàng liền nhét hầu hết xiên thịt vào tay Phương Triệt, sau đó chuyên tâm đối phó vài xiên trên tay mình. Hung tợn cắn vài miếng xong, Tần Mạt nhìn trộm Phương Triệt, thấy vẻ mặt hắn không đổi, trong lòng liền ai thán: “Tên nhóc này da mặt ngày càng dày, không được, mình phải đề cao tư tưởng giác ngộ, anh muốn trêu chọc đúng không? Em phối hợp với anh." Trong sân rộng pháo hoa không ngừng bắn lên, lại không ngừng suy tàn. Tiếng người huyên náo, như đây là toàn bộ thế giới. Tần Mạt hỏi: "Phương Triệt, anh có biết má em nói chuyện thế nào với dì Triệu không?" Phương Triệt cười nói: "Chuyện này tất nhiên mẹ anh sẽ không nói, anh đang chờ em nói cho anh." "Bọn họ đánh cờ hơn mười ngày, hôm nay dì Triệu hỏi má em, hỏi dì ấy có nên tha thứ cho bác Phương không. Sau đó má em nói, có phải dì không nghĩ ra dì đã sai ở đâu.” Phương Triệt có chút bất đắc dĩ nói: "Trước giờ bà ấy chẳng bao giờ lo về vấn đề này." Hắn có không ít hờn giận với Triệu Chỉ Lan, nhưng ngoài những việc mẹ không hoàn thành trách nhiệm, Phương Triệt cũng biết, không phải Triệu Chi Lan không yêu hắn, chỉ không biết biểu đạt mà thôi. Cho nên sau khi dừng lại, hắn lại nói: "Thật ra tính mẹ anh chính là như thế, nói trắng ra là tùy hứng. Thích bà ấy thì sẽ bao dung, không thích không biết thì sẽ ghét.” Làm con trai mà đánh giá mẹ mình, tóm lại là không thỏa đáng, Phương Triệt câu vừa nói câu thứ hai, liền mím môi. Tần Mạt bật cười, nói khẽ: "Bác Phương với dì, đại khái là vừa yêu vừa hận. Đàn ông ăn dấm chua là chuyện thường, huống chi dưới tình nhìn thấy vợ mình ra người đàn ông khác đi ra từ trong nhà nghỉ, phần lớn ông chồng đều muốn tra hỏi. Ngay lúc ấy, thật ra dì có thể giải thích.” Phương Triệt giễu cợt nói: "Bọn họ cãi nhau từ nhỏ đến lớn, đều là oan gia, mẹ anh có giải thích với người khác, đến trước mặt ba anh sẽ biến thành hỏa dược. Hai người họ đều nóng tính và tùy hứng, ngạo nghễ cao ngạo, vốn không thích hợp ở cùng một chỗ." "Vậy đến cuối cùng là anh muốn bọn họ hợp lại, hay là không muốn bọn họ hợp lại?" Tần Mạt nghe Phương Triệt nói như vậy, lại thấy nghi ngờ. Phương Triệt ngẩn người, lập tức lắc đầu, cười nhạt nói: "Anh cũng không biết." Nụ cười này của hắn hoặc là thoải mái, hoặc là chua xót, Tần Mạt nhìn trong mắt, trong lòng rõ dù thế nào hắn cũng để ý đến chuyện này. Nàng có chút cảm động và chua xót, muốn an ủi Phương Triệt, lại cảm thấy vài lời mềm mỏng đó thật khó mà nói ra. "Đúng rồi, " Tần Mạt đảo mắt, bỗng cười nói: "Khi em học lớp 11 còn xảy ra một chuyện vô cùng lý thú, trước kia chưa từng nói với anh, giờ anh có muốn nghe không?” "Em nói đi." Phương Triệt bị đổi lực chú ý, ánh mắt sáng ngời dừng trên người Tần Mạt. Tần Mạt liền dùng giọng tràn ngập vị hoài niệm nói: “Có một đợt Lỗ Tùng đặc biệt thích bóng đá, xế chiều mỗi ngày cậu ta lại ra sân bóng chà đạp bãi có đáng thương, sau đó còn kéo người ra xem cậu ta tập, đặc biệt còn bảo mọi người nâng cao khẩu hiệu. Câu đầu tiên của khẩu hiệu chính là, Lỗ Tùng cố lên, chúng tôi yêu bạn..." Phương Triệt cầm lấy tay nàng, rầu rĩ hỏi: "Em cũng hô à?" "Em có hô chứ." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, "Mọi người đều gọi, tất nhiên em cũng muốn hét." "Chuyện này chẳng thú vị chút nào." Phương Triệt dừng một chút, sắc mặt trầm xuống, "Vô cùng không thú vị." Tần Mạt cười tít mắt nói: "Vậy phải thế nào mới thú vị?" Phương Triệt chỉ cảm thấy dưới đáy lòng mình, lông chim ác ma kia bắt đầu di chuyển không ngừng. Hắn nâng mặt lên, hừ nhẹ nói: "Anh chuẩn bị về viết kế hoạch, nếu em đã quen hô người ta cố lên, thì cũng phải nói cho anh một khúc.” Tần Mạt tiếp tục không đổi nụ cười: "Mọi người đều hô Lỗ Tùng cố lên, em cũng nói cậu ta cố lên, nhưng khẩu hiệu của em có chút khác mọi người." Phương Triệt nhướng mắt, lại không lên tiếng. "Em nói, Lỗ Tùng cố lên, nếu cậu dám không cố lên, tôi sẽ đá cậu đến Thái Bình Dương đấy!" Giữa hàng lông mày của Phương Triệt lại lộ ra ý cười, hắn cầm những que trúc của Tần Mạt ném vào thùng rác, sau đó đưa nàng ra bãi gửi xe cạnh quarg trường. "Anh muốn làm gì?" Tần Mạt ra vẻ con cừu nhỏ, trong tiếng như lộ ra điểm hoảng sợ. Phương Triệt cười ha ha: "Anh muốn làm gì, chẳng lẽ em còn không rõ sao?" Tần Mạt rúm vai lại, run giọng nói: "Anh, anh, anh..." Phương Triệt hiếm khi nào thấy Tần Mạt cười đùa như thế, lại ra vẻ hung tợn nói: “Nói lắp cũng không được, đừng tưởng em nói lắp thì anh sẽ thương hại em.” "Thật ra..." Tần Mạt yếu ớt nói: "Ý em là, khi anh vừa nói, tóc anh có hơi rối." Phương Triệt: "..." Cho đến khi xe chuyển động, Tần Mạt ngồi cạnh vị trí lái phụ, trong lòng lại bắt đầu chán nản. Nàng thầm giấu đi ý nghĩ xấu hổ—hai người họ quá hòa hợp, không hề có một chút nồng nhiệt nào của tình nhân, ngược lại như là vợ chồng già trả qua thời gian lắng đọng. Vợ chồng già tất nhiên cũng có điểm lãng mạn của vợ chồng già, nhưng tuổi còn trẻ, hình như cũng không cần vội vã đi tìm chút tình cảm già nua kia. Tần Mạt vốn là nhân vật phong lưu, quan niệm đạo đức lễ giáo của nàng gần như bảo thủ mà lại phóng túng, một mặt là duy trì, một mặt là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Tuy nói giữa nam nữ nếu có động tác thân mật, tóm lại nữ sẽ bị thiệng cách nói thiệt thua này không cần thiết phải áp dụng lên nàng và Phương Triệt. Giữa họ thật ra cũng chỉ thiếu một nghi thức mà thôi, nàng còn có thể không tin Phương Triệt sao? Cho nên vừa cảm thấy Phương Triệt giấu đi chút kích thích kia, Tần Mạt liền muốn lại gần. Ai ngờ tên nhóc này thuộc loại hồ lô, hắn kích động cũng nhanh mà tự động dụi tắt càng nhanh hơn. Tần Mạt cảm thấy như vậy không được, liền cho hắn các loại ám hiệu, thậm chí còn muốn để hắn ghen tuông, để hắn thử "ép Tiểu Phương bộc lộ"——nhưng Phương Triệt lại không giữ vững đến cuối cùng, biểu hiện này gọi là trầm ổn. Trong đầu Tần Mạt hiện ra một âm mưu "Bi kịch", đi theo Phương Triệt vào cao ốc nhà hắn, lại cùng hắn đi vào cửa phòng, cho đến khi ngồi lên trên ghế sô pha, nàng vẫn mang dáng vẻ nặng nề. Phương Triệt nghi ngờ nói: "Mạt Mạt, em đang nghĩ gì thế?" "Đi vào cõi thần tiên." Tần Mạt nói. Phương Triệt bật cười: " Đi vào cõi thần tiên, em vào cõi tiên đến đâu rồi?" "Em đang nghĩ, làm thể nào để đẩy..." Tần Mạt ho khan vài tiếng, lại cười ha ha nói: "Em đang nghĩ làm thế nào để dùng tên lửa thăng thiên." Phương Triệt cảm thấy rất khó hiểu: "Tên lửa thăng thiên?" "Đúng vậy, anh nhìn ánh trăng trên trời tròn như thế, anh nói tên lửa có thể làm gì ở trên?" "Bây giờ có thểánh trăng sao?" Phương Triệt ngẩng đầu, "Em đang nhìn trần nhà, hay là đèn treo?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]