Tần Bái Lâm đặt thảm lênđùi, lăn xe vào phòng khách.
Hôm qua nhiệt độ khôngkhí giảm xuống, ông chỉ cảm thấy quần áo của mình khá mỏng. Muốn làm gì đó, lạikhông biết nên làm thế nào.
Ông đã mờ mịt thế nàyliên tục gần hai mươi năm, gần đây càng như thế. Chỉ cần làm việc xong, hoặc làkhông có chuyện sinh lý gì cần giải quyết, ông liền không biết nên làm cái gì.Tịch mịch, ông chỉ có thể nhớ người thân, lại không có dũng cảm để đối mặt.
Ngoài phòng tựa hồ có tiếngmưa rơi, Tần Bái Lâm dừng xe lăn, nhắm mắt lại, nhạy cảm lắng nghe thanh âm.Thính giác của ông vô cùng nhạy, một người tịch mịch đã lâu, thậm chí có thểnghe thấy tiếng bên ngoài truyền lại, nhẹ nhàng hình dung ra cảnh tượng.
Nói thí dụ như, tiếng bướcchân này là của ai, lại thí dụ như, gió thổi rơi lá xuống hướng nào.
Ngoài căn phòng truyềnđến rất nhiều tiếng bước chân, một là của Tần Bái Tường, một là của Tần Mạt,còn có một cái như thuộc về Phương Triệt, mà hai cái khác… Mở to mắt ra, nhìnchăm chú lên cửa phòng, đó là không tin nổi.
Thật ra ông không chắcchắn, tiếng hai bước chân kia là do ông tưởng tượng quá nhiều lần, nhưng khoảngcách đã là hai chục năm, ông hoàn toàn không biết đN cuối cùng chỉ là phánđoán, hay là đúng thật.
Cửa phòng vang lên tiếnggõ, Tần Bái Lâm hô một tiếng: "Mời vào." Đang nói, ông liền phát hiệngiọng mình đã khàn khàn, không như bình thường.
Thật ra cánh cửa chỉ khéphờ, Tần Bái Tường nhẹ nhàng đẩy, liền mở ra được, Ông đi vào phòng trước, kêumột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617968/quyen-4-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.