Đây là con đường nông thôn uốn lượn, ruộng lúa ven đường đã sớm được gặt, vài cây cỏ ngang ngạnh đâm lên từ đất, hiện ra vẻ tiêu điều của tiết trời đầu đông.
Sông nhỏ xa xa nằm ngang, giữa sông nước cạn, như sắp khô cạn.
Quốc lộ không rộng, ước chừng vừa đủ hai xe đi, nhưng đường lại nhiều nước bùn, ven đường còn có vài mốc bia đá dựng thẳng, công trình ở đây được xây cũng không quá lạc hậu.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe màu sữa đã xuất hiện trên quốc lộ, xe lao một đường, vừa qua cầu nhỏ thì đi chậm rồi ngừng lại.
Tần Mạt và Tần Vân Đình đi xuống từ trên xe, tất cả đều mở to miệng hít thở không khí lạnh bên ngoài, cố đuổi đi sự khó chịu trên hành trình.
Tần Vân Đình tàm tạm, Tần Mạt lại loạng choạng vọt tới bờ sông, vịn ào một gốc cây khô rồi nôn ra.
"Mạt Mạt!" Tần Vân Đình để hành lý của các nàng sang một bên, bước nhanh đến gần Tần Mạt, vội vàng vỗ lưng đưa nước cho nàng.
"Em...
không, không sao!" Tần Mạt nôn ra một trận, liền lấy nước khoáng súc miệng, lúc này mới thở lại từ từ, cảm giác choáng đầu hoa mắt giảm bớt.
Nàng say xe khá nặng, sắc mặt trắng bệch, cả dáng vẻ mệt đến rã rời.
Tần Vân Đình cười khổ, "Sao lại vẫn say xe như thế? Sớm biết thì chúng ta nên thuê xe chuyên dụng đến đây, mùi trong xe kia cũng thật là….” "Này!" Bỗng có một giọng trẻ con trong trẻo vang lên phía sau hai người: “Các chị là ai? Tại sao em chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617933/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.