Hiện tại quan trọng hơn quá khứ, nhưng nếu như không có quá khứ, con người sao có thể toàn vẹn? Tần Mạt vô ý di chuột, cho dù thích ứng được gần bốn năm, nhưng nàng vẫn cảm thấy khoa học kỹ thuật hiện đại vô cùng thần kỳ.
Một ngàn năm này biến hóa không chỉ là thương hải tang điền, sử sách trước mắt vừa chuyển, tất cả đều bị phá vỡ.
"Hiểu Hiểu, nếu như..." Tần Mạt áp chế suy nghĩ quay cuồng trong lòng, có chút khó khăn hỏi: “Nếu như cậu thấy hai người đàn ông ở chung, cậu có cảm thấy kinh tởm không?” Tiền Hiểu kinh ngạc nhìn sang.
Tim Tần Mạt cũng đập to một tiếng, nàng nhìn thẳng Tiền Hiểu, sắc mặt ngược lại càng trầm tĩnh hơn.
"Mạt Mạt, như vậy không phải là lạc loài sao? Bây giờ là thời đại gì, chúng ta tốt xấu cũng học đến đại học, cũng không thể kỳ thị các đồng chí nam chứ.” Tiền Hiểu căn bản không coi vấn đề của Tần Mạt là chuyện, còn làm ra vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, "Xã hội càng phải cần nhiều khoan dung và yêu mến, Mạt Mạt, cậu hỏi vấn đề này, chỉ có thể nói, cậu đúng là lạc loà Suy nghĩ trong lòng Tần Mạt bỗng bị câu nói đùa của Tiền Hiểu cuốn đi, liền như nước không nguồn, bỗng rơi xuống trong chén, lắc lắc rung động lại không nhận ra mùi vị.
Nàng cong khóe môi, cười cười nói: "Vậy còn hai cô gái ở cùng nhau?" "Điều này cũng thế mà?" Tiền Hiểu trợn trắng mắt, "Mạt Mạt, bình thường cậu không lên mạng đọc tiểu thuyết à? Đam mỹ và bách hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617929/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.