Kỳ nghỉ hè đến rất nhanh, ngoài kết quả thi đậu đại học, Phương Triệt còn nẫng luôn vòng nguyệt quế của thủ khoa thành phố xuống, lại thành một phen truyền kỳ.
Nhưng truyền kỳ cũng là truyền kỳ thần bí, không thể tiếp cận.
Phương Triệt vội vàng đi, thậm chí còn không làm tiệc tạ ơn thầy, đã rời trường Thị Tam, rời Thiệu Thành.
Để lại vô số câu chuyện, và người đến sau phán đoán.
Khi Tần Mạt được nghỉ lễ liền ở nhà, khi biết kết quả thi đại học nàng đã gọi điện cho Phương Triệt chúc mừng, liền nghe hắn trầm giọng nói: "Mạt Mạt, anh phải đi." "Đi?" Lúc đó tâm tình Tần Mạt hoàn toàn không nghĩ cái gọi là ‘đi’ của Phương Triệt, có thể là rất xa.
"Anh phải đi Úc, chiều nay lên máy bay." Giọng Phương Triệt qua ống nghe, như đang cúi đầu, phảng phất vang bên tai Tần Mạt.
"Xuất ngoại? Không tệ nha." Tần Mạt nghiêng người dựa vào ghế sô pha, trong lòng có vài phần mê mẩn.
Giao thông của Bắc Tống đương nhiên không thể so sánh với hiện tại, mà có thể bước qua non sông Hoa Hạ, đi ra ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn, có thể mở rộng trí tuệ được chăng? Giọng Phương Triệt càng thấp: "Mạt Mạt, anh muốn đi Cambridge học cử nhân, học kỳ sau khai giảng sẽ từ châu Úc bay đến Anh quốc.
Có lẽ...
còn có thể học đến thạc sĩ thậm chí là tiến sĩ ở Cambridge, không biết đến năm nào...
mới về nước." Tay Tần Mạt cầm lấy ống nghe bỗng căng thẳng, trong chốc lát có cảm giác khó chịu, phảng phất là không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617914/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.