"Âm vang thủy tinh, Mạt Mạt xem này, có phải rất đẹp không?" Giữa hàng lông mày Tần Vân Đình mang theo thần sắc tự tin vô cùng, hai tay nắm lấy một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay. Quả cầu này đặt trên một cái bệ màu trắng bạc hình tứ phương, trên bệ có khắc hoa văn vàng nhạt huyền ảo, dưới ánh đèn, ánh sáng phản xạ qua lớp thủy tiờ mờ ảo ảo, như khiến cả gian phòng này mang theo không khí thần bí. Tần Mạt nhận lấy vật nhỏ xinh đẹp này, nghi ngờ hỏi: “Âm vang thủy tinh? Sao lại là âm vang?” "Em đoán đi?" Tần Vân Đình vô cùng hứng thú thần bí nói. Tần Mạt đưa quả cầu thủy tinh lên cao nhìn vài lần, chỉ thấy dưới đáy có ba cái nút, liền ấn vào cái nút có chữ L. Ánh lam tối bỗng bắn ra khỏi cái bệ, khúc xạ qua lớp thủy tinh, cho đến khi trên tay Tần Mạt nhuộm thành một mảnh xanh nhạt, như có phép thần tiên, vô cùng tuyệt đẹp. "Đây là?" Tần Mạt nhẹ nhàng nói ra hai chữ. "Đây là——" trong cầu thủy tinh truyền ra tiếng nói trong veo của bé gái, âm cuối kéo dài, rất giống giọng Tần Mạt. "Này..." "Này..." Tần Mạt vừa nói một chữ, trong quả cầu lại thành tiếng vang, cho đến khi tay Tần Mạt run lên, nắm vững lại. "Ha ha! Mạt Mạt em cũng có lúc ngốc như thế?” Tần Vân Đình đắc ý lấy quả cầu thủy tinh trong tay Tần Mạt, ấn lại vào cái nút “L”, ánh đèn trong quả cầu chợt tắt, tiếng vang cũng không vang lên nữa. Tần Mạt cười cười, mở to cặp mắt nghi ngờ chờ Tần Vân Đình giải thích. Khoa học kỹ thuật quả nhiên kỳ diệu, có thể làm ra xe Mercedes-Benz tự động, cũng có thể làm ra máy bay bay lượn trên trời xanh, còn có thể đặt vô số thứ trong cái hòm truyền hình, cũng với một quả cầu thủy tinh nhỏ lại chứa được tiếng va Khi nàng vừa đến thời đại này, nhìn cái gì cũng nghĩ là yêu ma, sau một thời gian, đến khi nàng hiểu thế giới này chẳng hề có yêu ma, chỉ là nàng đã xuyên đến tương lai, nàng lại cảm thấy tất cả đều rất thần kỳ. Cảm giác thần kỳ này, đương nhiên không phải người không sinh ở hiện đại có thể lý giải, cũng khiến trong lòng nàng càng tò mò hơn cả một đứa trẻ. Tần Văn Đình nhìn ra được ánh mắt nghi ngờ của Tần Mạt, trên tay cũng hơi ngứa. Nàng nâng tay lên, tiếp tục xoa xoa mái tóc mềm mại kia, vuốt đến mức Tần Mạt ngẩn ngơ, mới cười ha hả. Mày Tần Mạt nhíu lại, bỗng đưa tay ôm cổ Tần Vân Đình, dùng sức nghiêng người đè lên, ép nàng xuống dưới thân. "Mạt Mạt..." Tần Vân Đình tiếp tục cười, cười đến thở không ra hơi, đường cong trên người nhấp nhô kịch liệt, tựa như đại dương thần bí vô cùng hấp dẫn. Tần Mạt không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng thở gấp, sau đó cười nhẹ, lại xoay người ngồi dậy, lấy quả cầu thủy tinh trên tay Tần Vân Đình. Vật này cấu tạo thật ra rất đơn giản, chỉ ẩn vào cái nút dưới bệ là ghi âm, hơn nữa còn có loa và đèn nhỏ, hình thành nên một thứ đồ chơi đồng thoại. Tần Mạt cũng không có thói quen viết nhật ký, nàng không muốn tâm sựvới tờ giấy trắng, sẽ khiến nàng cảm thấy linh hồn mình bị lộ ra, do đó sẽ lộ vẻ yếu ớt, không thể bảo vệ mình. Cho nên nàng cũng không thấy những tiếng vang này có ích, đương nhiên, được quà thì vẫn vui. RTần Vân Đình đã tốn khá nhiều công vì món quà đồng thoại này. Ngày hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, càng đến gần đêm ba mươi, Tần gia càng bận rộn. Tần Mạt cũng bị Tần Vân Đình gọi ra từ máy tính, ra lệnh ép làm tổng vệ sinh—Tần gia có một phòng khách, một phòng bếp, quét dọn thật sạch, trước đây Bùi Hà đã dọn phòng vệ sinh rồi, cho nên nhiệm vụ của Tần Mạt chỉ là lau đồ cho sạch bụi và xếp đồ gọn gàng. So với khi lần đầu quét dọn nhà vệ sinh và phòng ngủ, tay chân Tần Mạt bây giờ đã nhanh nhẹn hơn nhiều, nhưng so với Tần Vân Đình thì còn kém xa, còn so với Tần Vân Chí, nàng vẫn kém một đoạn, cho nên Tần Vân Chí cười nhạo nàng không ít. "Gâu gâu! Gâu gâu!" Lốm đốm bổ nhào vào chân trái Tần Mạt, mừng rỡ kêu. Hai tay Tần Vân Chí chống nạnh, học làm phù thủy trong phim hoạt hình cười khanh khách, kiêu ngạo hô to: "Thấy không? Thấy không? Chị hai, lốm đốm đồng ý, nó nói chị đần độn! Nó còn giẫm lên chân chị, muốn tay chân chị nhanh nhẹn hơn!" Con cún nhỏ lốm đốm được nuôi rất tốt, lông ngắn tuyết trắng bóng mượt, một đôi mắt đen nhánh như có thể nói chuyện với người, thật ra lốm đốm đã không thể xem là con chó nhỏ nữa, nuôi được gần nửa năm, con vật nhỏ đã thành con vật to, có khi làm ầm cả nhà, lao đi lung tung. Tần Mạt nhấc chân cọ cọ lông lốm đốm, căn bản không để ý đến Tần Vân Chí, chỉ xoay người mang nước, giặt khăn. Tối đêm ba mươi, người nhà Tần gia ngồi vây quanh một bàn ăn với bữa cơm đoàn viên, Bùi Hà vui vẻ gắp thức ăn cho mọi người, nói may mắn với mọi người, ánh mắt mừng rỡ híp lại thành một đường nhỏ. Lễ mừng năm mới bây giờ không còn như trước đây nữa, năm mới ở Tần gia lại càng không giống không khí ở Tần phủ cao quý thời Bắc Tống. bây giờ Tần Mạt nghĩ đến câu đối, rượu đồ tô, xem ca kịch đón năm mới, lại cảm thấy náo nhiệt vẫn còn đó, nhưng tâm tình lắng đọng lại, không lưu luyến nữa. Rượu đồ tô là món đồ rất có ý nghĩa, cách điều chế theo truyền thuyết là của tiên giới, lên men vào đêm rằm, sau đó để trong đáy giếng, đợi đến một năm sau, mới lấy ra uống, lấy ra để trừ tà trừ uế. Bây giờ Tần gia chỉ uống loại rượu đỏ bình thường mua trên thị trường, tuy còn chưa đến mùng một, nhưng Tần Mạt cũng có thể khẳng định, mùng một chắc chắn sẽ không được uống rượu đồ tô. Cho dù là câu đối, người nhà Tần gia lại càng không coi trọng, trong phòng chỉ treo nhiều dải lụa đỏ, ngoài phòng dáng một câu đối sơn son thiếp vàng mua ngoài chợ. Một câu đối xuân bình thường này hoàn toàn không nằm trong tầm mắt của Tần Mạt, đề rằng: “Thuận buồm xuôi gió hàng năm tốt, vạn sự như ý từng bước đi lên.”[84] Tấm hoành phi còn lại là "Thuận lợi may mắn."[85] Tần Mạt không đặt những chữ này vào mắt, nhìn nét in ấn cũng đã không thể diễn tả hết & chữ, huống chi bằng ánh mắt của Tần Mạt, những chữ này hoàn toàn không phù hợp, cả sức để bình luận cũng không có. Lúc ấy Tần Mạt liền cân nhắc, khi nào thì vào lớp vẽ tranh, cũng để tốt cho kỹ thuật vẽ của mình, chờ đến sang năm nữa, nàng nhất định sẽ tự viết câu đối, treo lên khung cửa. Trên bàn cơm Tần gia có chín món, toàn là mỹ vị, cũng coi như là số đoàn viên. Theo thứ tự là thịt cá tươi, thịt bò một món, rau hẹ trứng chiên một cái, mực xào rau một đĩa, rau cải một chén, táo đỏ hấp trứng một bát, hành thái bánh trôi một chén. Mỗi món đều có một cách gọi, Bùi Hà đã nói quen, nói tên đồ ăn lại nói cát tường, mà Tần Vân Chí một tay cầm lấy đũa, một tay nâng chén rượu, nước miếng sớm đã chảy dài. Tần Mạt chạm cốc với người nhà, cuối cùng chỉ nói một câu bình thường nhất, "Năm mới vui vẻ, nguyện cả nhà chúng ta cát tường như ý." Lúc này nàng chỉ cảm thấy càng chân thật càng mộc mạc, ngược lại với những câu nói hoan hỉ lộn xộn kia. Bốn chữ “Như ý cát tường”, nếu có thể hiểu được, đời người có phải càng thêm toàn vẹn? Sau khi ăn xong bữa tối, Bùi Hà dọn bàn ăn, Tần Mạt vào phòng bếp đun nước rửa chén, Tần Vân Đình lại quét phòng khách lần nữa. Tần Mạt làm ở quán trà, bây giờ khi nàng làm việc nhà, cũng chỉ có rửa chén là tốt, Bùi Hà liên miên dạy nàng trong phòng bếp: “Mạt Mạt xem này, phải để lại ít cơm trong nồi cơm điện, chúng ta không rửa đi, &yà mỗi năm còn thừa, sung túc đầy đủ.” "Mẹ, cá nhà chúng ta còn nhiều quá." Tần Mạt vừa chuyển chén bát, tầm mắt hướng về một đĩa cá không ai động đến trên bàn. "Ô!" Bùi Hà sửng sốt, phản ứng sau là mừng rỡ, "Mạt Mạt nói thật có ý, cá nhà chúng ta đương nhiên không ít." Bà cười đến mắt híp lại. Thật ra Tần Mạt chỉ nói bình thường, nhưng làm mẹ có lúc lại quá tự hào về con, vui vẻ không thôi. Sau khi ăn xong cơm tối thì vừa lúc đến giờ tiết mục cuối năm, Tần ba Tần mẹ là khán giả trung thành, thế là yêu cầu ba đứa con cùng xem. Tần Vân Đình và Tần Vân Chí không thể nào thích tiết mục truyền thống này, bọn họ thường vừa ngồi ăn kẹo vừa nói chuyện phiếm thậm chí lấy tú lơ khơ ra chơi, thỉnh thoảng lại hòa vài câu khen ngợi chương trình với Bùi Hà. Tần Mạt là hăng say nhất, đây là lần đầu tiên nàng xem tiết mục cuối năm, chẳng những thấy mới mẻ, hơn nữa càng cảm nhận được lễ mừng năm mới của người hiện đại là thế nào… sự hòa hợp này, cũng giống như tiếng hoan hô từ tivi truyền ra. Tần ba Tần mẹ thảo luận về chương trình, tiết mục này tạm được, tiết mục này lại hoàn toàn không có ai thích. Phần lớn họ đều cùng quan điểm, nhưng cũng có lúc bất đồng ý kiến. Phàm là họ đã mở cuộc tranh luận, đều muốn ba đứa con ra trợ giúp, nếu ai kéo được sự ủng hộ nhiều hơn, thì người đó thắng, người thắng nhất định sẽ đắc ý hả hê. Lúc này Tần Mạt mới biết tự luyến của Tần Vân Đình luyện thành từ đâu, thì ra là Tần ba Tần mẹ cũng có lúc như đứa trẻ to xác, Tần Vân Đình lại là con gái lớn của họ, chắc chắn cũng bị ảnh hưởng không ít. Đây cũng là vì giờ đã sang năm mới, còn bình thường, cả ngày Bùi Hà và Tần Bái Tường chỉ tính toán kế sinh nhai, sao có thời gian rảnh mà ở đây tranh luận cao thấp? Hơn mười giờ đêm, Tần Bái Tường đề nghị nên ăn bữa ăn khuya, thế là Bùi Hà mở miệng: "Đình Đình, con đi rán mấy cái bánh được không? Làm ngon ngon vào nhé, bây giờ mẹ không muốn động tay, còn nữa, nhớ thêm trứng vào, đừng cho quá nhiều đường." Vẻ mặt Tần Vân Đình không từ bỏ ván bài, cảnh cáo Tần Vân Chí: "Không được lật bài của chị! Chị làm ký hiệu, khi về mà phát hiện em chạm vào bài, hừ hừ! Thì em chờ đó!" Tần Vân Chí quẹt miệng nói: "Chị cả, em không có như chị tưởng đâu!" "Em nói cái gì?" Tần Vân Đình cao giọng, như muốn phát cáu. Tần ba ho khụ khụ, trầm giọng nói: "Đình Đình, con là chị cả, phải làm tấm gương tốt." Tần Vân Đình thì thầm: "Thật ra chính ba muốn thế mà, nếu không sao bình thường con dạy dỗ Tiểu Chí, lại chẳng nói gì?" Nàng nhân lúc Tần Bái Tường còn chưa kịp phản ứng, chạy thẳng vào phòng bếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]