Gió lạnh gào thét cứ vậy mà đến, lại một lần nữa sau kỳ thi tháng có người vui người cười, có người sa sút rầu rĩ. Tóm lại học sinh Thị Tam bắt đầu chào đón kỳ thi cuối kỳ, bình thường không khí náo nhiệt giờ nhất tề héo rũ, các hoạt động và các hội buôn chuyện tự nhiên mai danh ẩn tích, khẩu hiệu biến thành: "Vì một năm học tốt!" Tần Mạt nghe qua cách nói này xong, cảm khái duy nhất chính là: "Đọc sách thật tốt!" Bọn họ là học sinh trung học, cho nên ngay cả ưu sầu cũng chỉ đơn giản như thế thôi. Kỳ thi này, Tần Mạt bị môn vật lý kéo xuống, kết quả trung bình vì thế ra ngoài danh sách một trăm toàn trường, ở lớp, nàng cũng chỉ đứng thứ tư, đứng đầu lớp là lớp trưởng Vệ Hải, hắn xếp thứ năm mươi ba toàn trường, thứ hai lớp là Khương Nhụy và Trần Song Song. Trần Song Song ngày thường vô cùng mờ nhạt, ngay cả rất nhiều học sinh lớp 19 còn không biết trong lớp mình có một cô bé kém thu hút như thế. Lần này nàng nỗ lực hết mình, nhất thời hấp dẫn biết bao ánh mắt, khiến không ít người sợ hãi than. "Hừ! Người nào đó còn tự cho là rất giỏi lắm!" Khương Phượng luôn luôn quan hệ tốt với Trần Song Song, sau khi phát xong phiếu điểm, nàng đi qua chỗ Tần Mạt, thình lình nói ra một câu như thế. Môi Tần Mạt hơi nhếch nhìn lại nàng, cũng không nói chuyện. Phân cao thấp với lc, thật sự không thể khiến Tần Mạt nổi lên được ý chí chiến đấu. Cho dù nàng có cảm thấy cuộc sống nhàm chán, thì cũng không nhàm chán đến mức đi làm cái loại đấu đá trình độ vô nghĩa này, huống chi nàng có rất nhiều việc, một điểm cũng không nhàm chán. Tần ba Tần mẹ cuối cùng vẫn quyết định bán quần áo. Họ làm công ở xưởng quần áo mười mấy năm, cũng quen thuộc giá cả, tuy họ có ít vốn, ngay từ đầu thậm chí chỉ có đến chợ đêm bán hàng trên vỉa hè, nhưng vì cuộc sống, có bán hàng ở vỉa hè cũng tốt. Chỉ có thể diện của Tần ba Tần mẹ là có chút trở ngại, mỗi khi nói đến nghề nghiệp của mình hiện giờ, bọn họ lại có cảm giác ngại gặp người ta. Tần Mạt đối với việc này sớm đã thông suốt, phú quý xa hoa nàng đã từng đi qua, trong mắt nàng, dù là vỉa hè hay là mở công ty lớn, cũng không có gì khác biệt. Thời Tống rất ít thương nhân, nhưng các thế gia quý tộc thì suốt ngày reo hò “không làm nghề thấp hèn”, mà bên cạnh đó lại không ngừng vơ vét của cải, nói đến cùng, tiền tài vật chất, ai có thể không cần đến những thứ dung tục này nuôi sống? Kỳ thi cuối kỳ gần đến, Tần Mạt và Phương Triệt cũng gặp nhau ít đi. Lúc trước nàng dạy Phương Triệt về tâm tư con người mới hẹn gặp hắn sau Khổng miếu, nhưng bây giờ thời tiết quá lạnh, nàng lấy việc học làm trọng, cái đoạn "giáo trình Tình Thánh" này chưa mở ra đã tuyên bố chết yểu. Tần Mạt phát hiện mình quả nhiên không có thiên phú làm sư phụ, lần trước "lớp huấn luyện ngâm vịnh" đã như vậy, lần này “giáo trình Tình Th cũng lại là như thế. Khi Phương Triệt nghe nàng nói "Năm nay không đến đây nữa", vẻ mặt không hề thay đổi. Tần Mạt vỗ vỗ vai hắn, hắn lại ngồi xổm người xuống nói: "Cô Tần, để em cõng cô xuống núi? Cũng tính.... là cảm tạ quãng thời gian dạy dỗ này." Lời này nghe nửa khó chịu nửa khôi hài, nhưng ngữ điệu của Phương Triệt thập phần chân thành. Tần Mạt chỉ do dự một lát, sau đó cả người nằm trên lưng hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, cười dài mà nói: "Thật không tệ, tiểu Phương đồng học rất có tiến bộ, lại còn dùng những thứ học được, lấy lòng cô giáo. Tính ra em đã được ba phần chân truyền của tôi! Nhưng yêu sớm là không tốt, em đã nghiêm túc nghe tôi giảng bài, thì phải biết khi em chưa nó năng lực gánh vác, thì không được hứa hẹn yêu đương." Hai tay Phương Triệt vòng qua gối nàng, nhẹ nhàng cõng nàng lên, thấp giọng hỏi: "Bây giờ không thể gánh vác, vậy em còn bắt anh học giáo trình Tình Thánh làm cái gì?" Tần Mạt dựa vào lưng hắn, cảm giác hơi thở của thiếu niên này thật trong sáng, chỉ cảm thấy có thể dựa vào lưng người này, thật ra cũng rất tốt đẹp. Có phải tất cả thanh mai trúc mã đều có thời gian thế này không? Nhưng vì sao Phương Triệt không phải là cô bé, mà Tần Mạt không phải là cậu bé? "Anh đã lớp 11 rồi..." Nàng dựa đầu vào vai hắn, lờ đờ uể oải nói, "Kỳ nghỉ đông năm nay anh phải học thêm đi? Về sau đến ngày nghỉ chắc anh cũng không có thời gian rảnh, chờ đến khi anh thi đại học xong, anh lại phải tỉnh ngoài học, tôi cũng sẽ vào lớp 12, thời gian cũng càng gấp. Cho nên nhân lúc chúng ta còn có thời gian, phải dạy cho anh khóa học này. Về sau cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng ít đi, anh mang theo giáo trình Tình Thánh của tôi, cũng có thể tìm cho mình một cô vợ vừa lòng đẹp ý!" Khi nói chuyện nàng cười khẽ, lại vỗ nhẹ trên vai Phương Triệt, cười đùa nói: "Thấy tôi lo xa chưa? Nhưng có điểm đáng tiếc, giáo trình này còn có một điểm rất lớn chưa kịp nói cho anh..." Phương Triệt dừng bước, lảo đảo một chút. Hắn cố ổn định thân người, sau đó dồn dập thở dốc, mới nặng nề nói: "Anh sẽ học lại!" Tần Mạt lúc này mới hoảng sợ giật mình, phản ứng đầu tiên là hỏi lại: "Học lại?" "Không sai! Anh muốn làm tốt ngay lần đầu tiên thi tốt nghiệp, cho nên anh sẽ học lại lớp 12!” Giọng điệu của Phương Triệt vô cùng kiên quyết. Nói xong, hắn lại từ từ đi xuống núi. “Kết quả của anh gần đây tuột dốc, là vì anh đã có quyết định học lại?” Tần Mạt bắt đầu cảm thấy mình không thể hiểu nổi suy nghĩ của Phương Triệt, nàng khẽ cao giọng chí trích Phương Triệt: “Anh cho rằng anh có nhiều tuổi thanh xuân lắm à? Anh cảm thấy lãng phí thời gian thì chơi rất vui sao? Đừng nói là thành tích của anh tốt, dù không tốt, anh cũng không thể từ bỏ cơ hội lần đầu thi vào trường đại học chứ?” Phương Triệt vững bước đi, nghe nàng nói, chỉ không đáp. "AnhTần Mạt cảm giác mình bị tức điên, "Phương Triệt, tôi vốn cảm thấy thành tích của anh không đến lượt tôi nói, nhưng anh..." "Em đang học lại lớp 10 đấy." Phương Triệt nhẹ nhàng trần thuật sự thật. "Tên đần độn này, sao có thể so sánh được?" Tần Mạt mắng, mắng xong bắt đầu cảm thấy nhức đầu, "Tôi nhập học sớm, so với phần lớn là sớm hơn một năm, cho dù xuống một lớp, năm nay tôi cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Hơn nữa tôi còn chưa tròn mười sáu, còn anh? Bây giờ mười sáu hay mười bảy?" Phương Triệt trầm mặc một hồi, mới đáp: "Tháng Bảy năm nay tròn mười bảy tuổi." Tần Mạt bỗng nghẹn thở, "tháng Bảy năm nay" bốn chữ này phảng phất mang theo sét đánh, đánh trúng nàng! Nàng không thể không nhớ lại, tháng Bảy năm nay Phương Triệt vì cứu nàng mà người mang đầy vết thương nằm tại bệnh viện. Hắn hình như không có người nhà, phần lớn thời gian cô độc trầm mặc, tuy mỗi lần hắn nhìn thấy Tần Mạt lại chê cười, nhưng hắn không nhắc đến ân tình của mình, trước giờ cũng không nói khi hắn bị thương thì đau đến thế nào cả. Sinh nhật hắn không có người chúc mừng, quá khứ tương lai tựa hồ cũng không có người quan tâm. "Phương Triệt..." Giọng Tần Mạt bỗng mềm đi, hai cánh tay nàng vòng chặt, dán mặt ngay sát mặt Phương Triệt. Da thịt chạm nhau, hai má hắn có chút lạnh buốt. Tần Mạt chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh nực tiếp lan vào tim mình, khiến đáy lòng nàng sinh ra vô số dây leo, cành lá dây dưa, tự dưng mờ mịt. "Sinh nhật của anh là ngày đó? Sang năm tôi làm sinh nhật cho anh, được không?" Nàng xem thường mưa phùn, như muốn vò nát gió lạnh mùa đông, đem từng tia ấm áp nhập lòng Phương Triệt. Khi họ đến chân núi, dưới chân núi còn có vài học sinh tản bộ buổi tối. Có người thấy họ dùng tư thế thân mật này xuống núi, kinh sợ hô thành tiếng. May mà ánh sáng mờ ảo, người ta không nhận ra là Phương Triệt. Vài tiếng kinh hô vẫn phá vỡ không gian tĩnh lặng kia, làm Phương Triệt bừng tỉnh, hắn lắc đầu trước, rồi lại gật đầu, cuối cùng khó khăn nói: “Tháng Bảy năm nay, dương lịch là cuối tháng Bảy, âm lịch là mùng bảy tháng Bảy.” Tần Mạt sửng sốt hết mấy giây, mới vùi đầu vào vai Phương Triệt, cười lên một hồi. Chẳng trách Phương Triệt nói có vẻ bất đắc dĩ như thế, thì ra sinh nhật hắn chính là tiết thất tịch.[69] Phương Triệt rầu rĩ mà nói: "Em cứ cười đi, cười bao lâu cũng không được quên những lời em vừa nói!" "Những lời tôi đã nói thì sẽ giữ lời, nhưng anh cũng phải nhớ kỹ, thi vào trường đại học thật tốt…” Tần Mạt dừng một chút, nhe răng tàn ác nói, "Nếu anh dám học lại, chúng ta... về sau tôi gặp lại anh một lần thì coi thường anh một lần "Em không có sức uy hiếp đâu." "Anh cứ thử xem, thành tích cuối kỳ mà còn dám trượt dốc nữa, về sau tôi không quen anh nữa! Tôi quen Phương Triệt, chuyện mất mặt này, tuyệt đối không quen!” Phương Triệt không lên tiếng nữa. ****** Trước khi thi cuối kỳ, Thị Tam cho nghỉ hai ngày. Sau khi Tần Mạt về nhà nghỉ ngơi thì chuẩn bị theo Bùi Hà lên xe đến chợ đêm. Trước kia Tần Bái Tường đã làm thợ kỹ thuật ở xưởng may, kỹ thuật làm vẫn còn, cho nên ông đến Đài Loan mua máy may bằng điện, có thời gian thì ở nhà làm vài bộ quần áo đơn giản giá rẻ, chờ sau này có thể bán được giá một chút. Xe của Bùi Hà là xe điện ba bánh, bà đặt một bao tải quần áo to vào sau xe, sau đó ra hiệu cho Tần Mạt cùng ngồi lên. Chiếc xe đã bắt đầu tróc sơn dừng lại trước cửa nhà họ, Bùi Hà ngồi trước, Tần Mạt đứng sau hãi hùng không dám lên xe. "Mạt Mạt, con nhanh lên!" Bùi Hà vừa thúc giục, vừa nổ máy, tiếng ùn ùn ùn này lúc xế tà thật khiến lòng người hoảng loạn. Tần Mạt hít sâu một hơi, nhẫn nhịn chịu đựng cẩn thận ngồi lên xe, cuối cùng hỏi: “Mẹ, xe này có thể chạy sao?” "Không thể chạy?" Bùi Hà khởi động, chiếc xe ba bánh mang theo tiếng xình xịch từ từ chạy lên. Tần Mạt theo quán tính đổ về ước, thật là nguy hiểm. Nàng vội nắm lấy vòng bảo hộ ở ghế ngồi, nói: “Mẹ, con không nói xe này không thể chạy, ý con là, có một bao tải to ở đây, xe có thể chạy được không? Nếu không thì con xuống dưới đi bộ.” Tiếng xe già cỗi lao ra khỏi tiểu khu, Bùi Hà thầm than, trầm giọng nói: “Mạt Mạt, mẹ cũng không muốn lái cái xe này đâu, vừa rồi ra khỏi tiểu khu, mẹ cảm thấy đời này mặt mũi tại đây đều bị mất hết, nhưng bây giờ…” "Mẹ! Không có gì là mất mặt cả!" Tần Mạt cười khổ, "Con cảm thấy cái xe này không đủ vững chắc... Ây da!" Nàng cúi đầu hô, chỉ cảm thấy chiếc xe này vừa rung một cái, rung đến mức làm cả người nàng rã rời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]