Dưới bóng cây trùng điệp, ánh trăng mờ mờ.
Phương Triệt nâng tay nhẹ giữ vai Tần Mạt, ánh mắt như một dòng suối nước nóng ẩn trong sơn cốc, ở đầu đông này, ấm sương mù, hun quanh thân thể người ta, khiến bất an tiêu tan.
Hôm nay Tần Mạt ăn mặc đơn giản, quần bò áo phông, cả người màu xanh, nhưng hơi bạc vì bị giặt nhiều, lại càng nổi bật dáng người nhỏ gầy của nàng. Nàng để kiểu đầu của học sinh trước kia, tóc dài ngang vai, tóc mái trên trán thành đầu nấm, lúc này đội mũ lưỡi trai, lại càng thêm phần đáng yêu ngơ ngác.
"Ngu ngốc..." Phương Triệt thì thào nhẹ thở, mở miệng lại là lời mắng người ta.
Đang nói, ánh mắt hắn ngưng đọng lại, hơi thở cũng chậm dần, cả người khẩn trương lên. Hắn luôn bị người ta nói là lời nói ác độc, khi mắng chửi người cũng không nể tình, đối với Tần Mạt hắn cũng mắng không ít, nhưng ở một khắc này, khi nói ra hai chữ như vậy, lại khiến hắn nếm phải mùi vị khẩn trương.
Tần Mạt mím môi cười, căn bản liền không chú ý đến Phương Triệt lúc này đang âu sầu. Nàng có chút không vừa lòng với chiều cao bây giờ của mình, nhón mũi chân, phát hiện mình thấp hơn Phương Triệt cả cái đầu, liền nhìn mọi nơi xung quanh, tìm một chỗ có thể ngồi.
Phương Triệt rung động trong lòng, lại đưa nàng đến gần mình hơn, sau đó dắt tay nàng, đề nghị nói: "Chúng ta đi ra mặt sau Khổng miếu ngồi trên lan can được không?"
"Ngồi trên lan can?" Tần Mạt cười xòa thành tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-khong-phai-vit-con-xau-xi/1617883/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.